Chương 10 - Kem Tan Mau Hơn Người Quên

58

Một bóng đen khoác áo choàng xuất hiện bên cạnh tôi.

Giọng nói của hắn lạnh lẽo như cơn gió mùa đông rét cắt da cắt thịt.

Lạnh thấu xương.

Chết chóc.

“Bảy ngày đã hết. Đi thôi.”

Tôi lặng lẽ bước theo hắn, từng bước, từng bước leo lên cầu thang.

Cơ thể tôi, tứ chi tôi, toàn bộ con người tôi—

Dần dần, biến mất.

Tạm biệt, cuộc đời ngắn ngủi nhưng khốn khổ của tôi.

Chậc… nhưng mà, sao tôi lại cảm thấy—

Có chút không nỡ vậy nhỉ?

59

Tôi là Lâm Bảo Bảo.

Mẹ tôi chết rồi.

Mẹ mất vào ngày đi siêu thị về.

Lúc đó xe cộ đông đúc.

Mẹ bị xe tông.

Nhưng mẹ vẫn nhớ phải về nhà nấu cơm cho tôi.

Hôm trước mẹ còn nói mẹ học được một món mới, hôm nay nhất định sẽ làm cho tôi ăn.

Ngày đầu tiên, mẹ không biết mình đã chết.

Nhưng tôi thì sợ lắm.

Cổ mẹ vẹo sang một bên, đầu còn có một lỗ thủng đầy máu.

Giống hệt con chó nhỏ mà tôi từng nuôi, bị xe tông chết.

May mắn là—

Ngày thứ hai, dáng vẻ của mẹ trở lại như trước khi mất.

Và không chỉ tôi, mà một số người khác cũng có thể nhìn thấy mẹ.

Thậm chí, chẳng ai nhận ra mẹ đã là một con ma.

Mẹ tôi lúc còn sống đã rất hay pha trò.

Sau khi chết, mẹ cũng không khác là bao.

Tôi bị viêm phế quản, nhưng lại muốn ăn kem Trung Tuyết Cao.

Mẹ cố tình chọc tức tôi.

Chờ tôi vào trường rồi, mẹ mới chạy đi mua hai que kem Trung Tuyết Cao.

Vừa ăn vừa bóp cổ mình, ho sặc sụa như thể sắp chết đến nơi, cố tình dọa tôi.

60

Cuối cùng tôi cũng có ba rồi.

Hai ngày sau, mẹ tôi hình như cũng nhận ra bản thân đã trở thành ma.

Mỗi ngày đều lượn lờ trong phòng, suốt ngày kể cho tôi nghe chuyện tình năm xưa giữa mẹ và ba.

Tôi hỏi mẹ:

“Vậy tại sao hai người lại chia tay?”

Mẹ lơ lửng giữa không trung, khoanh chân, chống cằm, mặt đầy vẻ trầm tư:

“Ừm…

“Con còn nhỏ, chuyện của người lớn con không hiểu đâu.”

Tôi đáp:

“Mẹ nói đi, con nghe là sẽ hiểu.”

Mẹ lật mắt một cái, lấy tay ôm trán, ra vẻ đau đầu.

Một lúc lâu sau, mẹ thở dài:

“Vì mẹ xui xẻo.

“Và… ba con đã có người mới rồi.”

Mẹ suy nghĩ một lát, rồi bổ sung thêm:

“Nếu con không thích cô ta, thì cứ tránh xa là được.

“Còn nếu cô ta dám bắt nạt con…”

Mẹ nghiêm túc nhìn tôi, giọng dõng dạc:

“Thì cứ đánh lại, biết chưa?

“Lâm Bảo Bảo, nếu thật sự đánh không lại, thì đi méc ba!”

61

Tôi không hiểu.

Tại sao ba mẹ không thể sống cùng nhau?

Rõ ràng, mấy đêm nay tôi thức dậy đi vệ sinh, đều thấy cửa phòng mẹ mở.

Ba ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn mẹ.

Có lúc, ba còn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mẹ, dịu dàng đến mức tôi không dám thở mạnh.

Mẹ tôi ngủ rất say.

Trước đây, mẹ dễ thức lắm, chỉ cần tôi trở mình một chút là mẹ đã tỉnh, rồi đưa tay kéo chăn đắp lại cho tôi.

Nhưng dạo này không biết có phải do linh hồn quá yếu không, mà buổi tối mẹ ngủ rất sâu.

Ngày thứ tư, mẹ nói với tôi.

“Hai ngày nữa mẹ phải đi rồi, lên thiên đường. Sau này nếu con nhớ mẹ, cứ gửi tin nhắn thoại qua WeChat cho mẹ nhé.”

Ngực tôi nghẹn lại, khó chịu vô cùng, tôi muốn khóc.

Nhưng mẹ từng nói từ lâu lắm rồi—

Con trai mà khóc thì không đẹp, không ngầu.

Mẹ không thích con trai khóc.

62

Ngày thứ bảy.

Mẹ phải đi rồi.

Mẹ luôn chọc ba tức điên lên.

Đến cả lúc sắp đi, mẹ vẫn không chịu nói thật với ba.

Tôi ăn xong hoành thánh, lên xe từ rất sớm, thậm chí không dám nhìn mẹ.

Tôi sợ mẹ sẽ đột nhiên biến mất ngay trước mắt tôi.

Nhìn mẹ cứ thế quay về căn nhà cũ, tôi vẫn có thể tự lừa mình rằng mẹ vẫn còn ở đó, vẫn luôn ở trong căn nhà ấy.

Tôi nằm trên ghế sau xe.

Mẹ mở cửa xe bước vào.

Mẹ chưa kịp nói gì, tôi đã muốn khóc.

Tôi siết chặt hai mắt, giả vờ ngủ.

Tôi cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của mẹ.

Như một cái chạm mũi của cún con lên mặt tôi—

Lạnh lạnh.

Nhưng hơi thở của mẹ dường như vẫn còn chút ấm áp.

Mẹ nói:

“Bảo Bảo ngoan.

“Sau này, sẽ có ba thay mẹ yêu con rồi.”

Cửa xe đóng lại.

Tôi không kìm nén được nữa—

Bật khóc nức nở.

63

Một lúc sau, cửa xe lại mở ra.

Là ba.

Nghe thấy tiếng khóc của tôi, ba cúi xuống, lo lắng hỏi:

“Sao thế?”

Tôi khóc đến thở không ra hơi, nghẹn ngào chỉ về phía căn nhà:

“Mẹ… mẹ đi rồi…”

Ba vỗ nhẹ lên đầu tôi:

“Ừ, mai mốt ba đưa con đến gặp mẹ.”

Tôi bật khóc dữ dội hơn, lục lọi trong túi áo, cẩn thận lấy ra một mẩu báo cũ từ bảy ngày trước.

Lời nói run rẩy, ngắt quãng:

“Gặp… gặp không được nữa rồi…

“Mẹ… mẹ đi rồi…”

Ba cúi xuống nhìn mẩu báo trên tay tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy ánh mắt ba khựng lại.

Giây tiếp theo—

Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông trưởng thành chạy nhanh như vậy.

Thậm chí, khi lao lên cầu thang, ba còn vấp ngã mạnh ở chỗ rẽ.

Vừa chật vật vừa đáng thương.

Tôi cũng vội nhảy xuống xe, chạy theo sau.

Rồi tôi thấy, người ba lúc nào cũng lạnh lùng, uy nghiêm của tôi—

Ngồi bệt xuống nền nhà bụi bặm, ôm lấy chiếc áo của mẹ, khóc nức nở.

Ba khóc rất thảm, tiếng nức nở từ nhỏ dần dần lớn lên, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa.

Tiếng khóc của ba vang vọng khắp cả tòa nhà, kinh động đến cả hàng xóm trên dưới.

Thậm chí, có người còn báo cảnh sát.

Khi cảnh sát đến đỡ ba dậy, tôi thấy trong mắt ba là một nỗi tuyệt vọng tro tàn.

Như thể cả thế giới của ba đã sụp đổ.

Tại đồn cảnh sát, trong lúc lấy lời khai, ba vẫn ôm chặt chiếc áo cũ của mẹ.

Cả bờ vai như sụp xuống, tất cả khí phách, sự kiêu hãnh đều tan biến.

Chỉ trong khoảnh khắc, trông ba như già đi cả chục tuổi.

Cảnh sát hỏi ba:

“Anh có quan hệ thế nào với chủ nhà?”

Ba mở miệng, môi run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Vợ chồng… chúng tôi là vợ chồng…

“Cô ấy… Lâm Thất Thất là vợ tôi.”

64

Tôi tên là Lâm Bảo Bảo, tên đầy đủ là Lâm Vọng.

Ba tôi là Cận Lam.

Dạo gần đây, ba có vẻ hơi điên rồi.

Nói chung, mọi người xung quanh đều bảo ba tôi không bình thường.

Bà nội tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý cho ba.

Nhưng bác sĩ lại bảo ba hoàn toàn bình thường.

Chỉ có tôi biết—

Ba thực sự không bình thường chút nào.

Ba đào mộ mẹ lên.

Đặt hũ tro cốt của mẹ trong phòng ngủ của ba, ngay cạnh gối.

Ban ngày, ba vẫn là doanh nhân thành đạt, lạnh lùng, quyết đoán.

Trên thương trường, ba vẫn trầm ổn, sắc bén, tàn nhẫn.

Nhưng cứ đến đêm—

Ba nhốt mình trong phòng, thì thầm trò chuyện với tro cốt của mẹ.

Một đêm, rồi lại một đêm.

Sau này, tôi kể hết chuyện giữa mẹ và Thẩm Kỳ cho ba nghe.

Ba lại tự nhốt mình trong phòng mấy ngày.

Lúc bước ra—

Tóc ba đã bạc đi một nửa.

Rõ ràng, ba chưa đến ba mươi tuổi.

Có lúc, tôi hỏi ba:

“Ba ơi, chẳng phải ba và cô Lê sắp đính hôn sao? Hai người không phải đang ở bên nhau à?”

Ba vừa lau hũ tro cốt của mẹ, vừa nâng niu nó như một báu vật vô giá.

“Lừa mẹ con thôi. Cái loại phụ nữ đó cũng xứng à?

“Ba chỉ muốn chọc mẹ con tức giận, ai ngờ lại thực sự làm mẹ con giận thật.”

Giọng ba khàn đặc, cả người như già đi cả chục tuổi.

Ba khẽ run rẩy, ôm chặt hũ tro cốt:

“Bảo Bảo…

“Ba biết ba sai rồi.

“Nhưng sao mẹ con lại nhẫn tâm như vậy?

“Sao mẹ con nỡ lòng bỏ lại hai cha con mình chứ?”

Những ngày trời nắng đẹp, ba ôm hũ tro cốt của mẹ ra vườn tắm nắng.

Ba nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt đầy bi thương, nét mặt lại mang theo chút gì đó van xin, thấp kém.

“Anh sai rồi…

“Em có thể đến trong giấc mơ của anh không?

“Chỉ một lần thôi cũng được mà…”

65

Có một lần, Lê Thu đến tận nhà tìm ba.

Ba thậm chí không buồn nhìn cô ta.

Cô ta lao vào nhà, quỳ ngay trước cửa phòng ngủ.

Ba nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo, đầy căm hận.

“Nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi lần nữa…

“Tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Ba chỉ vào hũ tro cốt trong phòng, giọng nói trầm thấp:

“Thất Thất không muốn thấy cô.

“Tôi cũng vậy.”

Nói rồi, ba quay trở vào phòng, vừa đi vừa thì thào như nói với chính mình:

“Lẽ ra nên đuổi cô đi sớm hơn.

“Như vậy, cô ấy sẽ không tức giận, sẽ không giận đến mức bỏ đi như vậy.

“Đến bây giờ, vẫn không chịu đến gặp tôi trong giấc mơ…”

Lê Thu quỳ dưới đất, khóc đến mức nước mắt giàn giụa.

Tôi không biết cô ta có thực sự hối hận không.

Nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Vì—

Mẹ tôi… đã không thể quay về nữa rồi.

66

Sau này, tôi lớn lên.

Tôi cùng ba dọn đến một thành phố ven biển.

Nơi đó có biển.

Có hoàng hôn ráng đỏ, có bờ cát trắng—

Những thứ mẹ tôi yêu thích nhất.

Mỗi tối, ba đều mang hũ tro cốt của mẹ ra ngoài, đặt dưới ánh trăng.

Đôi khi, ba còn ôm hũ tro, dưới ánh trăng bạc—

Nhảy múa.

Như một kẻ điên.

Ba bật bài hát mẹ thích nhất:

🎶

“Nếu có thời gian,

Em có thể đến thăm tôi không?

Xem tuyết trắng đã già đi như thế nào,

Xem đôi mắt tôi đã tan chảy ra sao.

Nếu em trông thấy tôi,

Hãy quay lưng lại, rồi hãy ngạc nhiên.

Để bụi trần rơi xuống biển cả.

Tôi chưa từng thấy cực quang nào xuất hiện nơi làng mạc…”

🎶

Dưới ánh trăng, bên bờ biển rộng lớn.

Ba tôi, trong điệu nhảy cuồng loạn ấy—

Vĩnh viễn không thể chạm đến mẹ tôi nữa.

🎶

“Cũng chưa từng thấy ai bắn pháo hoa lúc nửa đêm,

Những vì sao tựa đôi mắt em—giết người lại phóng hỏa.

Em chẳng nói gì cả, nhưng cơn gió hoang đã khuấy động trái tim tôi…”

🎶

—— “Mạc Hà Vũ Đình”

Dưới ánh trăng tựa lụa là, phủ xuống mặt biển lấp lánh như hàng vạn mảnh gương vỡ.

Mơ hồ—

Tôi dường như trông thấy mẹ tôi thời trẻ.

Mặc một chiếc váy đỏ, hạnh phúc tựa vào lòng ba.

Nụ cười trên khuôn mặt mẹ—

Là cảnh đẹp nhất mà suốt đời này tôi chưa từng thấy.