
Kẻ Nuôi Sói Trắng
VĂN ÁN
Cậu thiếu gia nhà họ Thẩm được tôi nhận nuôi khi cậu ấy mới 13 tuổi.
Cậu luôn cảm thấy tôi quản việc học của cậu rất phiền phức, chê tôi lắm lời, bảo tôi c,út đi.
Sau này, gia đình cậu phát đạt, họ đón cậu về lại.
Cậu trở thành một công tử được người người ở thủ đô kính nể, tránh xa.
Còn tôi vẫn là kẻ nô bộc từng nợ gia đình cậu mấy mạng người.
Đôi giày trắng tinh của cậu gi/ẫm lên vai tôi, dây giày lướt qua má tôi.
“Chị à, khi quản tôi, đâu thấy chị cúi đầu thấp như vậy nhỉ?”
“Giờ mới nhớ ra chị là con chó của tôi, còn tôi là chủ của chị sao?”
Thế nhưng sau này.
Khi tôi bắt đầu dần dần quên mất những chuyện liên quan đến cậu ấy.
Cậu lại phát đ/iên, đ/ập vỡ kính xe hoa của tôi.
S,iết lấy cổ tôi, nói rằng đời này tôi là của cậu.
Cả mạng sống này, cũng là của cậu.
Bình luận