Chương 2 - Kế Hoạch Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Nhưng với tôi, làm ở công ty này chẳng qua vì tòa nhà này là bất động sản tốt nhất của nhà họ Tô chúng tôi ngay trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện, lại gần nhà mới tôi ở.

Cũng tiện để giết thời gian, giúp tôi khỏi nhất thời bốc đồng lại dấn thân khởi nghiệp rồi đốt sạch tài sản gia đình…

Còn chưa kịp nói gì thì điện thoại tôi lại reo lên mấy tiếng.

Cúi đầu nhìn.

Là chị Liễu kéo tôi và một đồng nghiệp khác – Trần Diệu – vào một nhóm nhỏ tên “Kết nối online – Trân trọng mối duyên này”.

[Tô An, chị nhớ hồi em mới vào công ty có nói là còn độc thân đúng không? Chị thấy em và Trần Diệu khá hợp đấy, hôm nay chị làm mai cho hai đứa, cưới luôn đi cho tiện.]

Trần Diệu lập tức nhảy vào:

[Chúng ta coi như đôi bên cùng có lợi rồi. Tô An này, em đừng đòi sính lễ gì nhé. Vài bữa nữa anh đưa mẹ qua gặp ba mẹ em ăn bữa cơm, bàn ngày đi đăng ký kết hôn, rồi sau đó làm đám cưới sau.]

[À mà em mới mua nhà phải không? Cưới xong thì khỏi mua nữa. Mẹ anh lớn tuổi rồi, cũng nên được hưởng phúc, tiện thể chuyến này dọn sang ở luôn, sau còn giúp em chăm con.]

Cảm giác như tôi có đồng ý hay không cũng chẳng quan trọng.

Chị Liễu gửi cả đống icon pháo hoa vào nhóm, sau đó còn ám chỉ đòi “phí làm mai”.

Trần Diệu thì như tay sai, tự ý tuyên bố nếu cưới được tôi, nhất định sẽ bao cho chị Liễu một phong bao thật to, còn hứa trong đám cưới sẽ mời chị ngồi bàn chính.

Tôi tức đến đỏ cả mặt, hít sâu một hơi rồi thẳng thừng từ chối.

[Cảm ơn chị Liễu đã có lòng, nhưng hiện tại em chưa muốn kết hôn.]

[Trần Diệu, tụi mình không hợp đâu, anh đi tìm người khác đi!]

Gửi xong, tôi lập tức rời khỏi nhóm.

Rồi lên mạng tìm ngay một tấm ảnh… nhảy qua chậu than.

2

Tôi cứ tưởng mình từ chối rõ ràng như vậy là đủ rồi.

Ai ngờ Trần Diệu vẫn bám dai như đỉa, gần trưa lúc sắp tan làm còn chạy đến hỏi tôi có muốn đi ăn cùng không.

Anh ta vênh mặt đắc ý, còn tưởng mình phong độ lắm, chống tay lên bàn tôi tỏ vẻ “tổng tài bá đạo”.

“Tô An, hôm nay ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu mì ly mua ly thứ hai được giảm nửa giá đó, không đi sớm tí nữa là hết sạch.”

Tôi đơ người mất vài giây – đây là lần đầu tiên có người mời tôi đi ăn… mì ly ở cửa hàng tiện lợi.

Chưa nói đến chuyện tôi chẳng có chút hứng thú nào với Trần Diệu.

Chỉ riêng chuyện hẹn ăn mà chọn ăn mì ở cửa hàng tiện lợi thôi cũng đủ khiến người ta cụt hết cả cảm hứng.

Tôi khẽ cười lạnh, rồi lấy hộp cơm mà bảo mẫu ở nhà chuẩn bị cho từ dưới bàn lên.

“Cảm ơn, tôi có mang cơm theo rồi.”

Tôi vừa định mở nắp hộp để đi xếp hàng hâm nóng.

Thì ánh mắt của Trần Diệu đã dính chặt lấy hộp cơm trong tay tôi.

Anh ta nhìn chằm chằm, mắt rực sáng, thậm chí còn nuốt nước bọt một cái rõ to.

Ngay sau đó, anh ta vỗ mạnh xuống bàn tôi, mặt đầy giận dữ:

“Tô An, em đúng là tiêu hoang quá mức rồi đấy! Sau này lấy anh thì phải sửa cái thói này đi, buổi trưa ăn đơn giản là được rồi, em ăn nào là cá, nào là cua, rồi cả bò nữa? Một bữa thế này tốn bao nhiêu tiền, không biết tiết kiệm chút à?”

“Đúng là loại đàn bà hoang phí, bảo sao chẳng ai thèm yêu. Con gái mà tiêu xài kiểu này, không biết lo toan nội trợ thì ai chịu được cơ chứ…”

Tôi lạnh mặt:

“Trần Diệu, tôi ăn trưa cái gì, thì liên quan gì đến anh mà anh lên giọng dạy đời như vậy? Anh quản hơi bị nhiều rồi đấy!”

Tôi đập mạnh hộp cơm xuống bàn, còn chưa kịp bùng nổ thì…

Trần Diệu lại cong môi cười, nhìn tôi đầy thâm ý, chẳng nói thêm câu nào liền quay lưng bỏ đi.

Tôi thầm rủa một câu “đồ thần kinh”, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa – chỉ thấy tâm trạng ăn trưa hôm nay hoàn toàn bị phá hỏng.

3

Trần Diệu là người của bộ phận khác, tôi với anh ta vốn chẳng có bao nhiêu giao thiệp.

Học vấn thì bình thường, nhưng lại rất biết “lấy lòng đúng chỗ”, cộng thêm năng lực cũng tạm được nên rất được sếp bên đó coi trọng, mới vào công ty có ba năm đã được cất nhắc lên làm phó trưởng phòng.

Chỉ là… cái tính keo kiệt của anh ta thì nổi tiếng khắp công ty, biệt danh “Gà sắt” không ai không biết.

Nghe nói mấy lần tổ chức ăn uống ở bộ phận, Trần Diệu dắt cả đám ra quán vỉa hè gọi đúng 200 tệ tiền đồ nướng, mười người chia nhau ăn.

Đến nước uống cũng không gọi lấy một chai, toàn uống nước sôi để nguội của quán – loại người ta dùng để tráng bát đũa.

Chưa kể có lần còn rủ đi ăn mì gói sắp hết hạn ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu.

Cuối tuần thì tổ chức “team building” bằng cách mỗi người tự bỏ tiền mua một chai nước suối rồi kéo nhau đi leo cái đồi hoang chẳng ai thu vé, leo xong thì ai nấy đều mệt bã người…

Cấp dưới của anh ta kêu khổ không hết lời, vậy mà sếp thì lại hài lòng hết sức.

Loại đàn ông keo kiệt thế này, đồng nghiệp nữ độc thân trong công ty đều tránh như tránh tà, không hiểu chị Liễu nghĩ gì mà lại muốn gán ghép anh ta cho tôi!

4

Cuối tuần, bạn thân của tôi – Giang Mộng – rủ tôi đi dạo phố, nhờ tôi “xem mắt” giúp người bạn trai mới quen của cô ấy.

Chuyện này đã là “quy trình mặc định” giữa chúng tôi rồi.

Cả tôi và Giang Mộng đều là con một trong những gia đình giàu có, kiểu “con gái nhà tài phiệt” mà bao nhiêu đàn ông thèm khát chẳng với tới được.

Giang Mộng lại còn thuộc dạng “thể chất hút tra nam”, đường tình lận đận mãi không thoát được.