Chương 1 - Kế Hoạch Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
Sau kỳ nghỉ Tết, khi công ty vừa đi làm trở lại, chị Liễu – quản lý nhân sự – đã gửi một thông báo lên nhóm chung:
“Để hưởng ứng lời kêu gọi, tất cả nhân viên độc thân đã đến tuổi kết hôn trong công ty phải giải quyết vấn đề hôn nhân cá nhân trước ngày 30/9.
Nếu không hoàn thành trong quý I phải viết bản kiểm điểm, quý II không xong sẽ bị cắt toàn bộ tiền thưởng cuối năm trước, đến quý III mà vẫn chưa kết hôn thì sẽ xem như tự nguyện nghỉ việc.”
Năm phút sau, chị Liễu kéo tôi và một đồng nghiệp nam tên Trần Diệu vào một nhóm chat riêng.
Chị ấy nói:
“Tô An, em vẫn độc thân đúng không? Chị thấy em và Trần Diệu cũng hợp đấy, hôm nay chị làm mai cho hai đứa, cưới luôn đi cho tiện!”
Ngay lập tức, Trần Diệu mặt dày tiếp lời:
“Chúng ta coi như đôi bên cùng có lợi, em đừng đòi sính lễ nhé.
Vài hôm nữa anh đưa mẹ qua hai bên gia đình ăn bữa cơm, bàn ngày đi đăng ký kết hôn trước, rồi sau đó tổ chức tiệc cưới sau.”
“Với lại em mới mua nhà phải không? Cưới xong thì khỏi mua thêm, mẹ anh lớn tuổi rồi, cũng nên được hưởng phúc.
Bà sang đây lần này là ở luôn, tiện thể sau này còn giúp em chăm con.”
Tôi: ???
Khoan đã, đúng là mặt dày vô địch luôn rồi đấy!
1
Cuộc họp phòng ban còn chưa kết thúc, điện thoại của mọi người đã đồng loạt reo lên mấy lần.
Tôi vừa cầm điện thoại lên thì thấy chị Liễu – quản lý nhân sự – gửi một thông báo vào nhóm chung của công ty.
[Để hưởng ứng lời kêu gọi, tất cả nhân viên độc thân đã đến tuổi kết hôn trong công ty phải giải quyết vấn đề hôn nhân cá nhân trước ngày 30/9.
Nếu không hoàn thành trong quý I phải viết bản kiểm điểm, quý II không xong sẽ bị cắt toàn bộ tiền thưởng cuối năm trước, đến quý III mà vẫn chưa kết hôn thì sẽ xem như tự nguyện nghỉ việc.]
Đồng nghiệp bên cạnh thì thầm phàn nàn, nói quy định này đúng là quá phi lý.
Phi lý thật chứ còn gì nữa?
Lương tháng mấy triệu bạc, làm việc quần quật như trâu ngựa, giờ còn bị kiểm soát cả đời sống cá nhân nữa.
Rất nhanh sau đó, một thực tập sinh Gen Z mới vào đã thẳng thừng phản bác:
[Dựa vào đâu chứ? Quy định này hợp lý nổi không? Tôi có kết hôn hay không là quyền cá nhân, công ty dựa vào gì mà can thiệp! Không có lỗi lầm gì mà cũng bị đuổi việc à?]
Chị Liễu là người lâu năm trong công ty, là bạn học của sếp từ thời đại học, làm từ lúc công ty mới thành lập, đến nay cũng gần hai mươi năm rồi.
Tuy chỉ là quản lý nhân sự, nhưng quyền lực không hề nhỏ – từ việc điều chuyển nhân sự cho tới các hoạt động của công ty, chị ta đều thích nhúng tay vào.
Mọi người đều bức xúc nhưng không ai dám lên tiếng, vì ai cũng biết vị thế của chị ta vững như bàn thạch, đến sếp còn phải nể vài phần.
Trước đây có người dám cãi lại chị Liễu trước mặt, không lâu sau đã bị “xử đẹp”, phải rời đi mà ngay cả tiền đền bù cũng chẳng lấy được đồng nào.
Thực tập sinh này dám làm chị ta mất mặt giữa nhóm, chị Liễu lập tức đáp trả gay gắt:
[Mấy đứa trẻ bây giờ đều không muốn kết hôn, tôi đang giúp tụi em quay lại quỹ đạo cuộc sống đó chứ! Tôi vì tụi em thôi mà tụi em còn không biết ơn! Đến lúc về già cô đơn chết một mình thì tụi em sẽ hối hận thôi!]
[Tôi hối hận hay không thì liên quan gì chị? Chị Liễu à, chị lo xa quá rồi đó, ba mẹ tôi còn chẳng ép tôi, chị lo chi vậy? Đúng là lo chuyện bao đồng!]
Thực tập sinh bốc đồng này vừa gửi xong thì bị tay chân của chị Liễu đá khỏi nhóm luôn.
Khi chúng tôi ra khỏi phòng họp thì mới biết, người đó đã thu dọn đồ đạc và rời công ty rồi.
Còn bị vu cho cái tội “lấy cắp tài liệu nội bộ”, vừa mới hăng hái khí thế bao nhiêu thì đi cũng âm thầm tủi nhục bấy nhiêu, không dám hó hé gì, tự động nộp đơn nghỉ việc.
Có người “làm gương”, phần còn lại chỉ dám lén bàn tán sau lưng.
Đúng lúc đó, chị Liễu lại gửi thêm một thông báo vào nhóm.
[Mọi người tốt nhất đừng có ý định lừa tôi hay lừa công ty. Sau khi kết hôn bắt buộc phải mang giấy đăng ký kết hôn và vợ/chồng đến phòng nhân sự xác nhận, kiểm tra xong mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Cũng đừng có chơi trò cưới vội ly dị gấp, nếu bị tôi phát hiện thì cho nghỉ việc luôn, vĩnh viễn không tuyển lại! Lúc đó đừng mong lấy được gì!]
Có người hỏi trong nhóm: “Quy định này là do sếp đưa ra à?”
Chị Liễu cao giọng trả lời:
[Tôi là quản lý nhân sự của công ty, chuyện này tôi hoàn toàn có quyền quyết định. Dù có báo lên tổng giám đốc Trần, ông ấy cũng sẽ hiểu được tâm ý tốt của tôi khi ra quy định này!]
Cô bạn đồng nghiệp bàn bên – Ái My – vẻ mặt đầy lo lắng: “Tô An, cậu tính sao đây? Nếu thật sự không kết hôn thì đến lúc phải nghỉ việc đó.”
“Giờ kinh tế khó khăn, việc làm cũng ít, ba tớ lại đang nằm viện, cần tiền lắm…”
Với Ái My, công việc này như cái phao cứu sinh.