Chương 3 - Kế Hoạch Đổi Đời Của Nàng
Không sao cả. Phụ thân? Mẫu thân? Ta tuy mang họ Chu, nhưng từ lâu đã là một đứa trẻ mồ côi rồi.
Ta giúp Yến nhi lau khô nước mắt, hai chúng ta mắt đỏ hoe nhìn nhau, rồi cùng bật cười: “Ít ra thì, mục đích của chúng ta cũng đã đạt được rồi.”
Ta vốn dĩ chẳng thèm để tâm đến thơ phú của Tần Tĩnh, càng không cần gì sự quan tâm săn sóc của hắn.
Nhưng ta cần sự thương xót của hắn.
Bởi vì sự thương xót ấy sẽ khiến Chu Ngọc Trúc phát điên.
Nàng thật ra cũng chẳng yêu thích Tần Tĩnh đến thế.
Nhưng nàng không thể chịu nổi việc Tần Tĩnh, kẻ từng nâng nàng lên tận mây xanh nay lại đem lòng để ý đến ta.
Nàng càng không thể chấp nhận được việc một vị công tử có thể đỗ trạng nguyên trong tương lai, lại đối xử với ta dịu dàng đến vậy.
Nàng nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để giành lấy Tần Tĩnh.
Giống hệt như năm xưa, nàng từng xé nát xiêm y của ta, đập vỡ khóa vàng của ta không phải vì cần, mà chỉ vì ta có.
Chỉ cần thứ ta có tốt hơn nàng, nàng nhất định sẽ giành lấy cho bằng được.
Vậy thì cứ để nàng giành.
Ta sẽ đợi đến lễ cập kê của mình, để mọi người đều thấy rõ bộ mặt thật của nàng, để nàng thân bại danh liệt, không còn chỗ đứng.
Để xem đến lúc đó, đôi phụ mẫu luôn yêu thương nàng như mạng, sẽ làm thế nào.
9
Lần nữa gặp lại Tần Tĩnh, ta đã gầy đi rất nhiều.
Ánh mắt hắn tràn đầy xót xa: “Ta đã nghe cả rồi.
Thật quá đáng, sao họ có thể đối xử với nàng như vậy chứ.”
“Thúy Thúy, nàng cứ yên tâm, chờ đến ngày ta đỗ trạng nguyên, nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này.”
Ta đỏ hoe đôi mắt, nghẹn ngào:
“Có được lời này từ Tần công tử, cho dù những ngày tới có khổ sở thế nào, ta cũng có thể gắng gượng mà sống tiếp.”
Những lời này theo gió, chẳng bao lâu đã lọt vào tai Chu Ngọc Trúc.
Nghe nói nàng tức đến mức đập vỡ mấy bình lưu ly:
“Chỉ dựa vào nó? Dựa vào cái gì chứ? Nó cũng xứng đáng chờ Tần Tĩnh đỗ trạng nguyên sao?”
Từ hôm đó trở đi, Chu Ngọc Trúc liền trở thành phiên bản cũ của ta.
Nàng ta bắt đầu thường xuyên đứng chờ trên con đường Tần Tĩnh hay đi qua.
Nhưng Tần Tĩnh mang trong lòng nỗi oán giận với nàng, từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn lấy một lần.
Chu Ngọc Trúc bắt đầu hoảng loạn có lẽ nàng thật sự sợ Tần Tĩnh sẽ cưới ta.
Thế nên, nàng tranh thủ trước lễ cập kê của ta, đi cầu xin phụ thân.
Nàng nói, là ta đã cướp Tần Tĩnh khỏi tay nàng.
Phụ mẫu đều tin.
Bọn họ đến tìm ta, yêu cầu ta trả Tần Tĩnh lại cho Chu Ngọc Trúc.
“Nó là tỷ tỷ của con kia mà, sao con cứ phải ganh đua với nó?”
Ta lạnh lùng nhìn họ: “Sao, giờ thì không nói nam nữ tự ý đính ước là trái với gia phong nữa à?”
Mẫu thân có phần sững người.
Phụ thân hừ lạnh: “Nuôi ngươi từng ấy năm coi như công cốc. Giờ đến cả cha mẹ mà cũng dám cãi lại.”
Thế là ta bị phạt cấm túc một tháng.
Trong suốt một tháng ta bị cấm túc, nghe nói phụ thân đã nhiều lần ra mặt vun vén cho Tần Tĩnh và Chu Ngọc Trúc, thậm chí còn hứa hẹn với Tần Tĩnh rằng nếu cưới Chu Ngọc Trúc, sau này tài sản của Chu phủ, hắn sẽ được chia một nửa.
10
Mọi việc vẫn tiến triển thuận lợi, đúng như kế hoạch của ta.
Ta muốn đến ngày lễ cập kê sẽ xé toang lớp mặt nạ giả tạo của Chu Ngọc Trúc, vạch trần chuyện hai người bọn họ tư thông không danh không phận.
Ta muốn nhà họ Chu gia tộc vẫn luôn tự xưng là thanh lưu thế gia từ đó không còn ngẩng đầu lên nổi.
Danh tiếng Chu Ngọc Trúc một khi bị hủy hoại, kẻ duy nhất có thể cưới nàng chỉ còn lại Tần Tĩnh.
Mà Tần Tĩnh ấy… ta nhìn rõ từ lâu rồi tuy có chút học vấn, nhưng chẳng phải người có thể làm nên đại sự.
Thế nhưng ta còn chưa kịp chờ đến lễ cập kê, thì đã truyền đến một tin tức chấn động
Thái tử Giang Yến bệnh nặng, không sống được bao lâu nữa.
Mà lúc này, hậu viện Đông Cung vẫn còn để trống.
Hoàng đế không đành lòng để Thái tử một mình cô quạnh xuống Hoàng Tuyền, liền lệnh cho Quốc sư quan sát thiên tượng, chọn ra người thích hợp nhất để làm Thái tử phi, mong rằng có thể bầu bạn với Thái tử nơi suối vàng.
Sau khi Quốc sư bói quẻ, kết quả cho thấy chỉ có đích nữ nhà họ Chu là người phù hợp nhất.
Tin vừa truyền đến, cả Chu phủ lập tức rơi vào hỗn loạn.
Ta biết rất rõ, phụ mẫu tuyệt đối sẽ không để Chu Ngọc Trúc đi.
Nàng là bảo bối của họ, là mạng sống của họ, làm sao nỡ hy sinh?
11
Ta hẹn gặp Tần Tĩnh ở bên hồ.
“Công tử từng nói sau này sẽ cưới thiếp, vậy nay có thể cầu xin công tử lập tức tới cửa cầu hôn, cứu thiếp thoát khỏi nước sôi lửa bỏng chăng?”
Sắc mặt Tần Tĩnh lập tức trở nên khó xử.
“Thánh thượng tuy chưa đích danh chỉ định thiếp, nhưng nếu công tử chịu mang thiếp bỏ trốn, chúng ta cao chạy xa bay, khi ấy phụ thân có thể nói bên ngoài rằng thiếp và công tử đã sớm có hôn ước, chỉ còn tỷ tỷ có thể thay mặt gả vào Đông Cung.
Như vậy, mới có thể tuyệt hậu hoạn, tránh khỏi kiếp nạn lần này.”
Tần Tĩnh trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Cho ta chút thời gian, để ta suy nghĩ thật kỹ.”
Đêm hôm đó, hắn đưa Chu Ngọc Trúc, ngồi lên cỗ xe ngựa phụ thân đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ rời khỏi kinh thành trong đêm.
Thật ra, Chu Ngọc Trúc vốn không cần phải chạy trốn.
Dù gì thì Thánh thượng cũng chưa đích danh chỉ rõ là muốn con gái nào.
Nhưng ta đã cố tình bày ra một con đường thoát thân nghe có vẻ chu toàn hơn, nàng tất nhiên không thể không đoạt lấy.
Nhìn phụ mẫu rơi lệ tiễn nàng đi, tim ta như bị ai bóp nghẹn.
Ngày trước, họ từng mắng ta là đồ không biết liêm sỉ.
Vậy mà giờ đây, lại có thể vì Chu Ngọc Trúc mà ra tay sắp đặt một cuộc bỏ trốn.
Cùng là con gái vì sao đối với ta lại khác biệt đến thế?