Chương 2 - Kế Hoạch Đổi Đời Của Nàng

Yến nhi đến thưa lại: “Nhị cô nương bị cảm nắng, cần nghỉ ngơi một thời gian.”

Phụ thân liền mắng: “Đúng là thân tiểu thư vô dụng, chỉ giỏi giả bệnh để trốn tránh hầu hạ người khác!”

Rõ ràng ta đã chẳng còn để tâm đến ông từ lâu rồi.

Thế nhưng, khi nghe ông nói vậy, ta vẫn không kìm được mà siết chặt lấy mép chăn.

Thì ra, trong mắt ông, ta thực sự cũng chỉ là một đứa nha hoàn chuyên bưng trà rót nước.

May là, đêm đó ta nhận được thuốc do Tần Tĩnh sai người mang tới.

Hắn cho rằng, ta bị cảm nắng là vì hắn.

Trong lòng vừa cảm động, lại pha chút áy náy.

Ta không vội đi gặp hắn, mà nhân cơ hội ấy nghỉ liền bảy tám ngày, đợi đến khi sắc mặt tái nhợt mới chậm rãi xuất hiện trước mặt hắn.

6

Chỉ là, ta vẫn chưa vội nói chuyện với hắn.

Ta ôm tập thơ đi tìm một người đồng môn của hắn:

“Lần trước bỏ lỡ trà hội thật đáng tiếc, nghe nói công tử đứng đầu bảng? Không biết công tử có thể giảng giúp hai câu thơ này chăng?”

Tuy ta không tài giỏi như Chu Ngọc Trúc, nhưng nhan sắc lại hơn nàng một bậc, nên các công tử thế gia cũng sẵn lòng trò chuyện cùng ta.

Sắc mặt Tần Tĩnh càng lúc càng sa sầm, còn ta thì giả vờ không thấy.

Cuối cùng, lúc ta chuẩn bị rời đi, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa:

“Thúy Thúy, sức khỏe của nàng đã khá hơn chưa?”

Những người khác vẫn gọi ta là “Nhị cô nương”…

Hắn gọi ta là Thúy Thúy.

Chỉ để thể hiện hắn khác với những người còn lại.

Ta khẽ hành lễ: “Đa tạ Tần công tử quan tâm, đã khá hơn nhiều rồi.” Nói dứt lời, ta xoay người bước đi.

Hắn liền đuổi theo: “Vậy vì sao nàng lại không để ý tới ta?”

Ta cúi đầu không đáp, nước mắt lưng tròng nơi khóe mắt.

Hắn có phần sốt ruột: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ta vẫn không nói.

Nhưng cũng không sao vì đã có Yến nhi thay ta mở lời:

“Cô nương bị đại cô nương trách mắng, nói cô nương suốt ngày quấy rầy công tử, nếu sau này công tử thi không đậu trạng nguyên thì chính là do cô nương mà ra.”

Sắc mặt Tần Tĩnh càng lúc càng khó coi.

Chu Ngọc Trúc đối với hắn trước giờ vốn dửng dưng lạnh nhạt, vậy mà nay lại còn quản đến cả việc hắn nói gì với ai, làm những chuyện gì.

“Công tử cũng biết mà, cô nương ở trong phủ vốn đã sống chẳng dễ dàng gì lão gia không thương, phu nhân không để tâm, đại cô nương lại chèn ép khắp nơi. Chỉ có công tử là chịu đối tốt với cô nương. Nhưng nay…”

Chưa đợi Yến nhi nói hết, ta đã kéo nàng rời đi.

Chừng đó là đủ rồi.

Đủ để khiến Tần Tĩnh oán hận Chu Ngọc Trúc, cũng đủ để hắn bắt đầu thấy thương xót ta.

Dù rằng cái thương xót ấy, vẫn còn lẫn một chút thể diện mong manh của nam nhân.

7

Hai ngày sau, khi ta và Yến nhi đang ngồi hóng mát trong sân, ăn dưa hấu, Tần Tĩnh liền sai người mang tới mấy quyển sách.

Toàn là thơ phú do hắn tự tay chép lại, những chỗ khó hiểu còn cẩn thận chú thích bên cạnh.

“Hễ có chỗ nào không hiểu, cứ việc hỏi ta.”

Ta đem theo thơ phú của Tần Tĩnh ra hồ đọc lúc đi ngang qua viện của Chu Ngọc Trúc thì vô tình làm rơi mất tập thơ.

Vài ngày sau, nàng cầm tập thơ đến tìm Tần Tĩnh, giọng điệu đầy châm chọc:

“Phụ thân luôn khen ngươi có tài, nhưng nếu cái tài ấy lại đem lãng phí vào những chuyện như thế này, vậy thì tiền đồ của ngươi còn ra gì nữa?”

Không mấy nam nhân thích bị nữ nhân kiểm soát, trói buộc.

Nghe nói hôm ấy Tần Tĩnh không cho nàng chút sắc mặt tốt đẹp nào, khiến Chu Ngọc Trúc tức tưởi khóc lóc chạy về.

Yến nhi vui mừng ra mặt, chỉ tiếc chưa kịp vui được bao lâu thì phu nhân đã sa sầm mặt mày bước vào.

Bà ta chỉ tay vào mặt ta, không nể nang mà mắng một trận tơi tả:

“Thể diện nhà họ Chu đều bị ngươi làm mất sạch rồi! Còn dám qua lại thư từ với nam nhân bên ngoài, cả ngày chết bám không buông. Sao, không gả đi được nên định tự hạ giá bản thân à?”

Ta đưa tay giữ lấy Yến nhi đang giận đến phát run, không nói một lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Ta biết, Chu Ngọc Trúc bị chọc tức, nhất định sẽ tìm tới mẫu thân làm ầm lên.

Chỉ là… ta không ngờ, mẫu thân lại có thể nói ra những lời cay nghiệt đến thế.

Bà hình như đã quên ta cũng giống như Chu Ngọc Trúc, là máu thịt rơi ra từ thân bà.

Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng ôm ta lấy một lần, cũng chưa từng hỏi ta thích ăn gì, thích làm gì.

Chu Ngọc Trúc thích ăn đùi gà, vậy thì tất cả đùi gà đều là của nàng.

Dù nàng không ăn đến, ta cũng chẳng được chạm vào.

Hồi nhỏ, ta từng lén lấy một cái đùi gà, vừa cắn một miếng liền bị mẫu thân tát cho một cái nảy lửa.

Bà mắng ta không biết liêm sỉ, là kẻ trộm cắp.

“Chị con thân thể yếu, cần bồi bổ, ngươi lại còn tranh với nó một cái đùi gà?”

Từ đó về sau, ta nhìn thấy đùi gà là thấy ghê tởm, là thấy buồn nôn, là cả người liền không thoải mái.

Tựa như tất cả mọi người đều quên mất mấy năm nay, thân thể Chu Ngọc Trúc sớm đã khỏe lại rồi.

Còn ta kẻ bao năm qua phải rút máu làm thuốc cho nàng thì sao?

Không ai quan tâm, không ai để ý, không ai biết ta đã bắt đầu căm ghét đùi gà đến mức nào.

8

Mẫu thân mắng đã đủ, phất tay áo bỏ đi.

Mấy quyển thơ còn sót lại trong phòng cũng bị bà mang đi đốt sạch.

Yến nhi ôm chặt lấy ta mà khóc nấc:

“Cô nương đừng buồn, không sao đâu, không sao đâu mà… Yến nhi sẽ chép lại thơ phú cho cô nương, Yến nhi sẽ làm cá chiên cho cô nương ăn, Yến nhi sẽ luôn ở bên cạnh cô nương…”

Ta cắn răng, nuốt nước mắt trở lại.