Chương 4 - Kẻ Bạo Hành Phải Trả Giá
Cô ta rất xinh, có đủ kiểu dây buộc tóc, lúc nào cũng tô son bóng lấp lánh, thích tụ tập cười nói rôm rả.
Cô ta là học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô, học giỏi, được lòng bạn bè.
Vậy nên, cô ta nói gì, mọi người đều tin.
Cô ta rải tin đồn khắp lớp, có những chuyện tôi còn chưa từng nghe qua lại bị mọi người xem là thật.
Tôi trở thành “chị trộm vặt”, “chị đâm sau lưng”, đủ loại biệt danh.
Còn những người chọn im lặng tự bảo vệ mình luôn chiếm đa số, tôi hoàn toàn cô lập.
Lịch trực nhật, tôi và cô ta được phân làm cùng nhóm.
Hôm ấy tan học tối, lớp học đã vắng tanh, chỉ còn tôi và cô ta.
Như mọi khi, cô ta chẳng định làm gì cả, ném hết phần việc cho tôi.
Cô ta thừa biết tôi không dám bỏ trực nhật, vì hôm sau kiểu gì thầy cô và cả lớp cũng tìm cách mắng chửi tôi.
Đeo cặp lên vai định đi, tôi gọi cô ta lại:
“Lương Mỹ San, hình như tôi chưa từng đắc tội gì với cậu đúng không?”
Cô ta quay đầu lại, vẻ mặt lạnh tanh:
“Chưa. Thì sao?”
“Vậy tại sao cậu cứ nhằm vào tôi?”
Cô ta nghĩ một lúc, rồi nói:
“Vì mọi người đều vui vẻ mà. Cậu không thấy đến lớp mỗi ngày thật chán sao? Tớ chỉ muốn tạo chút niềm vui cho mọi người thôi, chẳng có gì sai cả!”
Tôi siết chặt cán chổi, chặn trước mặt cô ta.
Cô ta ngẩn ra một chút, rồi phá lên cười:
“Cậu định đánh tớ à?”
Cô ta chờ một phút, thấy tôi không động thủ, liền mất hứng đẩy tôi ra, đóng sầm cửa bỏ đi.
Bầu trời tối đen như mực, gió lùa vào phòng làm rèm cửa bay phất phơ.
Tôi ôm gối, ngồi co ro trên sàn mà khóc nức nở.
Tôi hận Lương Mỹ San, hận thầy cô, hận cái trường học này, hận cả mùa xuân và hận chính bản thân mình.
Hận mình thừa hưởng gene của mẹ, nhút nhát, yếu đuối, đầu óc không nhanh nhạy, gương mặt chẳng ai ưa nhìn.
4
Thầy chủ nhiệm nhắc tên mẹ tôi trong nhóm lớp, công khai chỉ trích tôi dùng điện thoại trong giờ tự học buổi tối.
Lúc ăn cơm, mẹ vừa gắp thức ăn cho tôi vừa nói:
“Quận Quận à, đi học phải chăm chỉ đọc sách, đừng nghịch điện thoại nữa.”
“Làm bài xong thì xem trước bài ngày mai, ôn lại mấy bài sai. Trước đây học ở trường trên thành phố, con còn nằm trong top mười của khối mà, sao lần này thi giữa kỳ lại tụt hạng dữ vậy? Đừng suốt ngày dán mắt vào cái điện thoại.”
“Mẹ một mình nuôi con ăn học, con phải có chí, đừng để chuyện của ba ảnh hưởng đến con…”
Bà lải nhải mãi, còn tôi thì không kiềm được nữa, vừa khóc vừa nhét cơm vào miệng như trút giận.
Mẹ tôi rất vất vả, không học cao cũng chẳng có kỹ năng gì.
Một người họ hàng trong nhà thầu lại một quầy ăn trong nhà máy, mẹ tôi xin vào làm.
Sáu giờ sáng đi, ba giờ chiều về, năm giờ lại đi, chín giờ rưỡi tối mới về đến nhà.
Một tháng bốn ngàn tệ, từng đồng đều là mồ hôi nước mắt.
Thấy tôi khóc, mẹ luống cuống an ủi:
“Mẹ không trách con đâu, cũng không cấm con chơi, thôi mẹ không nói nữa, con ăn đi… tại mẹ, đang yên đang lành lại nói mấy chuyện đó.”
Bà sợ tôi thấy bà phiền, liền lặng lẽ tránh vào bếp.
Tôi khóc, bà cũng khóc, lưng quay về phía tôi, len lén lau nước mắt.
Tôi không dám nói với mẹ là tôi bị bắt nạt ở trường.
Bà biết rồi cũng không thể thay tôi đòi công bằng, thậm chí nếu đến trường tìm giáo viên thì tôi còn bị cười nhạo thê thảm hơn, mà bà cũng sẽ bị người ta mắng chửi vô cớ.
Cuối tuần, tôi nhốt mình trong phòng cả hai ngày.
Tôi ép bản thân học bài, ép bản thân làm đề.
Sự lo lắng bám chặt lấy tôi như bóng với hình, tai tôi liên tục vang lên những câu mỉa mai và sỉ nhục của họ.
Tôi móc mói vào vết đâm bút trên mu bàn tay, móc đến trầy da vẫn không dừng lại, máu chảy xuống giấy, để lại vệt nâu đỏ.
Tôi muốn viết đáp án đúng, vậy mà vô thức lại viết ra cái tên “Lương Mỹ San”.
Tôi gào khóc như điên, lau nước mắt xong lại tiếp tục khóc, cứ thế lặp lại.
Trong đầu bỗng hiện lên dòng bình luận ấy:
[Có lẽ trở thành thủ khoa kỳ thi đại học thành phố nhỉ, nếu bị bắt nạt thì chẳng khác nào tát vào mặt cả Sở Giáo dục.]
Tôi muốn trở thành thủ khoa.
Tôi nghĩ mình phát điên rồi.
Giọt nước mắt của mẹ là cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà yếu ớt là tôi.
Sáng thứ Hai trong giờ đọc bài, Lương Mỹ San đột nhiên hỏi mọi người có ngửi thấy mùi gì hôi không.
Cô ta nhíu mày xinh xắn lại:
“Hôi quá, cái gì mà thối vậy trời?”
Cô ta bảo bạn ngồi gần cửa sổ mở cửa ra.
Tôi theo phản xạ hít hít kiểm tra mình: vai áo, tay áo, lòng bàn tay và miệng, đều không có mùi gì cả.
Đồng phục mẹ tôi mới giặt hôm qua vẫn còn thơm mùi bột giặt.
Lương Mỹ San quay sang hỏi tôi:
“Cậu ngửi thấy không?”
Tôi vừa đáp “không”, cô ta lập tức ngửa người, bịt mũi, làm ra vẻ ghê tởm:
“Thiên Quận… hôm nay cậu quên đánh răng à?”