Chương 18 - Huyền Ngư Phù và Lời Hứa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chúng ta men theo hành lang vắng vẻ, rẽ về phía hậu môn biệt viện.

Từng bước nhẹ nhàng.

Khi sắp đến cổng sau, bỗng từ phía bóng râm bên giả sơn, một người lặng lẽ bước ra.

Áo đen tóc đen, thân hình vẫn thẳng tắp, nhưng toàn thân toát lên vẻ cô tịch và tiêu điều đến thê lương.

Là Cố Trầm Chu.

Hắn rõ ràng đã đợi ở đó từ lâu.

Sương sớm thấm ướt bờ vai hắn, dưới ánh sáng mờ nhạt ban mai, gương mặt hắn tái nhợt như tuyết đầu xuân.

Đôi mắt sâu thẳm ấy, giờ đây lặng như giếng cạn, không còn tia sắc bén điên cuồng ngày trước, chỉ còn sự bình lặng như nước chết và… cơn mệt mỏi hun hút không đáy.

Hắn cứ thế lặng lẽ nhìn ta, nhìn bọc hành lý trên vai ta.

Ánh mắt bình thản, mà tựa như mang nghìn cân trọng lượng.

Xuân Đào sợ hãi, nấp sau lưng ta.

Ta dừng bước, bình tĩnh nhìn lại hắn.

Việc nên đến, cuối cùng cũng đến.

Hắn chậm rãi giơ tay lên.

Trong tay hắn, không có kiếm, cũng chẳng có lệnh bài.

Chỉ có một tờ giấy vàng ố, gấp lại ngay ngắn.

Hắn bước tới trước mặt ta, chậm rãi đưa tờ giấy ấy đến trước mắt.

Động tác rất chậm, mang theo một vẻ cẩn trọng gần như kính cẩn.

Ta cúi mắt nhìn xuống.

Là thư phóng thê năm xưa, hắn viết tại Tây thị khẩu.

Lót trong vải gấm Vân cẩm, trên mặt giấy vẫn rõ nét những dòng chữ sắt đá, được viết bằng máu hắn chấm từ lưỡi đoản đao, cùng một dấu huyết chỉ chói mắt.

【Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ… Nam hôn nữ giá, từ nay không còn liên can!】

Nét chữ vẫn rõ ràng, chỉ là vết máu đã khô, sậm màu như rỉ sắt.

Hắn nhìn ta, cổ họng khẽ động đậy như muốn nói điều gì.

Nhưng cuối cùng, chỉ phát ra một âm thanh khản đặc, vỡ vụn.

Hắn giơ tay kia lên, chỉ vào tờ phóng thê thư, lại chỉ vào ta, rồi lại chỉ về phía hậu môn đang rộng mở – con đường thông ra cõi trời đất tự do phía ngoài.

Động tác tuy chậm, nhưng ý nghĩa lại rõ ràng vô cùng.

Hắn… đang để ta rời đi?

Muốn giữ trọn lời ước xưa?

Lòng ta khẽ động, có phần kinh ngạc.

Hắn nhìn ta thật sâu, trong ánh mắt lặng như giếng cạn, lại trào dâng tầng tầng lớp lớp cảm xúc khó phân: thống khổ, giằng xé, không nỡ… rồi cuối cùng, đều rơi vào một mảnh hoang tàn u ám.

Hắn chậm rãi gật đầu.

Sau đó nghiêng người sang bên, nhường ra con đường dẫn tới cửa.

Bóng hắn cao lớn, đứng giữa màn sương sớm, như một ngọn núi trầm mặc không lời.

Ta nhìn con đường hắn nhường, lại nhìn tờ thư phóng thê trong tay hắn – giấy đã ngả màu úa cũ.

Tận sâu đáy lòng, gợn sóng sau cùng cũng lặng lẽ lụi tàn.

“Đa tạ.”

Ta khẽ cất lời, không rõ là tạ ơn tờ thư năm ấy, hay là tạ ơn sự buông tay lúc này.

Rồi không chần chừ nữa, ta kéo tay Xuân Đào, thẳng hướng cánh cửa sau đang mở rộng, nơi sương mù lãng đãng, nơi tự do đang chờ đợi.

Bước chân chạm lên phiến đá xanh vọng lại tiếng vang khe khẽ.

Một bước.

Hai bước…

Sau lưng, ánh mắt nặng nề như có hình hài, vẫn dán chặt lên tấm lưng ta.

Mang theo hơi ấm như thiêu đốt, cũng mang theo nỗi tuyệt vọng chìm sâu như băng hàn đáy biển.

Ta không quay đầu.

Ngay khi bàn chân sắp vượt qua ngưỡng cửa ấy—

“Khụ… khụ…”

Một âm thanh vỡ vụn, khàn đặc như xé gió, tựa tiếng chim nhạn cuối mùa ngã gục, vang lên từ nơi cổ họng hắn.

Ta sững bước.

Thanh âm kia, ẩn chứa quá nhiều thống khổ cùng bất cam.

Xuân Đào nghe cũng nghe thấy, run rẩy siết chặt tay ta.

Cuối cùng, ta vẫn quay đầu lại.

Ánh sáng sớm xuyên qua tầng sương mỏng, chiếu lên gương mặt tái nhợt của Cố Trầm Chu.

Hắn vẫn đứng nơi ấy, như pho tượng bị đóng băng giữa đất trời.

Chỉ là — hai hàng lệ nóng, chẳng hề báo trước, đột ngột tuôn trào, chảy tràn qua gò má gầy guộc của hắn.

Rơi xuống phiến đá lạnh lẽo dưới chân.

Không tiếng động.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)