Chương 17 - Huyền Ngư Phù và Lời Hứa
Nhưng Cố Trầm Chu lại như người chết đuối vớ được khúc gỗ, ôm chặt lấy ta, dốc hết toàn lực, tựa như muốn đem ta hòa tan vào máu thịt của hắn.
“Không… không đi…” hắn thều thào nức nở, tiếng nói vụn vỡ, uất nghẹn, mang theo nỗi sợ ngập đầu.
“…đừng… đi…”
“…Vọng… Thư…”
Tên ta, từ cổ họng không còn phát ra được tiếng tròn vành rõ chữ của hắn, bị đẩy ra từng mảnh vỡ vụn, mang theo tuyệt vọng xé lòng cùng lời khẩn cầu thống thiết.
Tựa như một con dao cùn han gỉ, cứ thế cắt xé lòng ta vốn đã hóa băng.
Dưới lớp băng ấy, tựa hồ có thứ gì đó, rạn ra một khe nhỏ.
Cơn đau nhức nhối, chậm rãi lan tràn.
Ta khẽ nhắm mắt.
Lúc mở ra lần nữa, mắt đã thanh tĩnh như nước hồ thu.
“Phó tướng Chu.”
Giọng ta, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Chu Nham sững người: “Lưu nương tử?”
“Hãy dìu hắn về đi.” Ta đưa mắt nhìn cánh cửa viện bị hắn húc vỡ, nắng chiếu xuyên qua kẽ hở, chói đến khó chịu.
“Từ nay, chớ để hắn bước vào nữa.”
“Và… đừng để hắn uống rượu nữa.”
Cố Trầm Chu bị Chu Nham và hộ vệ chạy đến sau đó cưỡng ép đưa đi.
Hắn giãy dụa dữ dội, tiếng gào khản đặc như dã thú điên cuồng, cuối cùng bị đánh cho bất tỉnh, rồi mới bị khiêng đi.
Cửa viện Tây Sương vỡ tan, trông như miệng người bị rụng răng, đóng mãi chẳng khít lại được.
Xuân Đào vẫn còn kinh hồn táng đảm, lặng lẽ thu lại đống chỉ rối tung dưới đất, vừa làm vừa thì thầm oán trách:
“Dọa người ta chết khiếp… Sao… sao lại thành ra thế này chứ…”
Ta không nói gì.
Bên vai, nơi bị nước mắt hắn làm ướt, giờ đây lạnh toát.
Ngực ta, vết nứt mờ mịt nơi tâm khảm, lại âm ỉ đau lên lần nữa.
Cố Trầm Chu, nếu sớm biết có hôm nay, cần chi ngày trước bạc bẽo?
Nước mắt của ngươi, nỗi thống khổ của ngươi, đến muộn quá rồi.
Muộn đến mức, trong mảnh đất lòng ta cằn cỗi hoang tàn, đã chẳng thể nảy sinh thêm bất cứ thứ gì.
Từ đó về sau, khí tức trong biệt viện như chì đổ, u uất vô cùng.
Cố Trầm Chu không còn xông vào Tây sương, cũng không uống rượu say khướt nữa.
Nhưng hắn lại nhốt mình kín mít trong chính viện.
Chu Nham nói, hắn cả ngày ngồi trước sa bàn, lặng lẽ suy diễn binh pháp.
Hoặc cầm bút, không ngừng viết xuống rồi lại xé, xé rồi lại viết.
Mặt đất lúc nào cũng phủ một tầng dày đặc giấy vụn ghi đầy nét chữ xiêu vẹo.
Hắn cự tuyệt uống mọi thứ thuốc trị cổ họng. Thái y thay tới mấy lượt, đều bó tay vô kế khả thi.
Cổ họng hắn, coi như đã hoàn toàn hủy hoại.
Tính tình cũng ngày càng trầm mặc, âm u, như một tảng băng di động, người lạ chớ đến gần.
Ta hiểu, hắn đang tự giam cầm chính mình, dùng hình phạt này để chuộc tội.
Nhưng, liên can gì đến ta?
Ta bắt đầu tăng tốc thêu hoa.
Chưởng quầy tiệm thêu biết ta đang tạm cư tại biệt viện, liền sai người mang tới khung thêu và chỉ tơ mới.
Ta càng chuyên tâm hơn, dường như chỉ trong từng mũi kim đường chỉ, mới tìm được chút bình yên thực sự.
Khói mưa Giang Nam, đoạn kiều Tây Hồ, xuân sớm Tô Đê… từng cảnh, từng cảnh, tuôn chảy qua đầu ngón tay ta.
Xuân Đào cũng dần dần khuây khỏa, bắt đầu giúp ta sơ tay trong việc thêu thùa.
Chuyện rời đi, lại một lần nữa được đặt lên bàn.
Hôm ấy, ta vừa hoàn thành bức “Giang Nam Yên Vũ Đồ”.
Hạ kim, thu chỉ.
Trên tấm lụa trắng hiện ra cảnh sơn thủy mờ ảo, tường phấn ngói xám, dường như có thể ngửi được mùi ẩm ướt của sương mù.
“Đẹp thật đấy.”
Xuân Đào ghé lại gần, mắt sáng long lanh tán thán, “Tiểu thư, nếu chúng ta đến Giang Nam, phải chăng mỗi ngày đều có thể thấy cảnh như thế này?”
“Ừ.” Ta khẽ vuốt qua mặt lụa, “Gần rồi.”
“Hay quá!”
Xuân Đào vui mừng nhảy nhót, rồi lại thoáng lo lắng nhìn về phía chính viện, “Nhưng mà… làm sao chúng ta đi được? Vị đó… liệu có để chúng ta rời đi không?”
“Chân mọc trên thân mình.” Ta thu dọn thêu phẩm, “Ngày mai, chúng ta đến tiệm thêu giao hàng. Sau đó, thẳng đến bến thuyền.”
“Dạ!” Xuân Đào gật đầu như giã tỏi.
Hôm sau, trời vừa hửng sáng.
Ta và Xuân Đào chỉ mang theo một bọc hành lý đơn sơ, bên trong là vài bộ y phục thay đổi và bạc bán thêu phẩm.
Đẩy cửa Tây sương bước ra.
Sân vườn tĩnh lặng lạ thường.
Sương sớm chưa tan.