Chương 5 - Ngoại - HỮU TÌNH MẬT Ý
9.
Ta không phải kẻ ngoo, ta có thể cảm nhận được tình cảm của nàng dành cho ta khác với những người khác.
Nhưng từ sau khi trở về kinh thành, nàng đã thay đổi hoàn toàn, đối xử với ta rất xa cách.
Giống như là tránh nghi ngờ.
“Nàng là ứng cử viên tốt cho vị trí Thái tử phi.”
Lời này Thái tử nói, cha ta nói, các đại thần nói, nhiều người nói đến mức ngay cả ta cũng có phần tin tưởng là nàng thích Thái tử.
Nhưng ta vẫn muốn một đáp án.
Lễ cập kê của nàng không thể tổ chức, Hoàng Thượng băng hà, Thái tử đăng cơ.
Triều đình rung chuyển, chúng ta ai cũng không thể đứng ngoài cuộc.
Tối hôm đó, ta nhìn thấy nàng đeo chiếc vòng tay san hô Tân hoàng đưa cho.
Ta biết lai lịch chuỗi san hô đó, là do phiên bang cống nạp, trên đời chỉ có một chuỗi duy nhất.
Nàng thản nhiên như không có việc gì nói ra bốn chữ ‘vị trí Hoàng hậu’, ta chỉ cảm giác lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.
Ta cầu xin nàng đừng đồng ý.
Ta không dám đặt cược tình cảm Hoàng Thượng dành cho nàng có mấy phần chân thực, nhưng một khi bước vào trong cung, nàng sẽ bị trói buộc bởi xiềng xích, vĩnh viễn không còn tự do.
Nàng có thể không thích ta, nhưng không thể không có tự do.
Sau này, nàng thực sự không bao giờ đeo lại chiếc vòng san hô đó nữa.
10.
Thời gian ba năm chỉ như một cái búng tay.
Ba năm này, số lần bọn ta gặp mặt cũng không nhiều.
Lão các chủ của Ám các đã đem phần lớn công việc giao cho nàng.
Nàng thường xuyên rời khỏi kinh thành, có khi một lần là mấy tháng, rất nhiều chuyện khó khăn nàng đều có thể xử lý dễ dàng.
Mọi người đều ca ngợi tài năng xuất sắc của ta.
Nhưng ta thường nghĩ, vẫn chưa đủ, ta phải cố gắng hơn nữa mới có thể sánh vai cùng nàng.
Ta lại lập công, Thái Hậu mở tiệc chúc mừng ta.
Thái Hậu ám chỉ rằng Trưởng công chúa có ý với ta, lại nhắc tới việc Dương Mộc Tuyết sắp trở về kinh, có ý định lập nàng làm Hoàng Hậu.
Ta quỳ trước mặt Thái Hậu, thành tâm khẩn cầu: “Thỉnh cầu Thái Hậu ban hôn cho Quý Hằng.”
Tương lai nhiều khó khăn thì thế nào.
Nhân duyên ép buộc thì lại thế nào.
Hãy để cho ta bảo vệ nàng lần này, để đời này của nàng có thể thỏa thích làm những chuyện mình muốn.
11.
Đêm tân hôn.
Nàng mặc bộ hỉ phục đỏ chót thật sự rất xinh đẹp.
Tự nhận mình là trời đất sụp đổ cũng có thể bình tĩnh, thế nhưng lúc này ta lại không thể nói được lời nào, chỉ có thể chạy trốn.
Khi bình tĩnh lại, nhớ ra có một việc không hiểu.
Vì sao nàng ấy lại nói ta là đoạn tụ?
12.
Không muốn ký giao ước, không muốn hòa ly.
Có lẽ nàng thật sự không thích ta.
13.
An Khánh vương tạo phản, ta muốn dẫn quân đ á nh trận.
Con đường này rất hung hiểm.
Trong lòng ta vừa mong đợi nàng có thể đến lại vừa không hy vọng nàng đến đây.
Nhưng nàng đến rồi, ta lại không muốn nàng rời đi nữa.
14.
Những hiểu lầm tai hại này rốt cuộc từ đâu mà ra?
Không tồi, không tồi.
Ta thích nàng, nàng cũng thích ta.
Bây giờ nàng còn là phu nhân của ta.
Đời này thế là đủ rồi.
15.
Nàng phải tạm thời ở lại kinh thành để nhạc phụ nhạc mẫu đoàn tụ.
Ta vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng không cần xa cách nữa.
Nghỉ ngơi xong, rất nhiều chuyện đã xảy ra.
“Trẫm không vui, nhưng ái khanh có vẻ rất vui, cho nên trẫm quyết định tìm chút việc không vui cho ái khanh.”
Hoàng Thượng nói như vậy.
Hắn là đang dùng việc công để báo thu` riêng.
Nhưng nể tình đến bây giờ hắn vẫn còn chưa có Hoàng Hậu, ta tha thứ cho hắn vậy, haha.
[HOÀN TOÀN VĂN]