Chương 4 - Ngoại - HỮU TÌNH MẬT Ý
1.
Ta là Quý Hằng, ta biết Dương Mộc Tuyết từ trước khi nàng ấy biết ta.
Nàng ấy rất nổi tiếng.
Khi đó, những người đến nhà nàng cáo trạng có thể xếp hàng dài từ phủ tướng quân đến ngoài đường lớn.
Lúc ta ngồi trên xe đi ngang qua đường, đã nhìn thấy nàng mấy lần khi ngồi trong rèm.
Những người đó đá đổ cái bát của đứa trẻ ăn xin, xé hỏng chiếc diều của bé gái, đẩy bé trai vào góc tường trêu chọc.
Nàng giống như thần tiên giáng trần, xách một cái gậy dạy dỗ đám ỷ thế ba__t na__t người kia, bất kể bọn chúng có phải là quan to hiển quý hay không.
Rất nhiều trẻ con yêu thích vây quanh nàng.
Nàng sinh ra đã có sức hút, khiến người ta cam tâm tình nguyện theo sau.
2.
Bàn về võ nghệ, ta cũng không phải không có chút bản lĩnh nào.
Lần đầu tiên tỷ thí ở tuần phong doanh, ta đã nghĩ rằng nàng chỉ là một cô bé cột tóc hai bên nên ta phải nhường nàng.
Nhưng rồi ta phát hiện, đây không phải chuyện muốn nhường là nhường được.
Ta thật sự không đ á nh lại nàng ấy.
Có lẽ là lòng tự trọng quấy phá, cho dù bị đ á nh n g ã không biết bao nhiêu lần ta cũng không kêu ca một tiếng.
Nàng nhìn vết thương trên người ta, hơi áy náy.
Sau đó, nàng cõng theo một cái túi to gần bằng người mình tới tìm ta, bên trong là thuố c trị thương thượng hạng và đơn th uố c dược thiện.
“Ngươi phải uống th uố c vào. Nếu thực sự không có tác dụng, thực sự không có tác dụng. . .”
Nàng ấy khổ sở một lúc lâu, sau đó trịnh trọng nói với ta: “Nếu thực sự không có tác dụng, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ta nghĩ, phải là ta bảo vệ nàng mới đúng.
3.
Sau một thời gian tiến cung làm thư đồng, ta nhìn thấy nàng từ xa một lần.
Có lẽ vì tiến cung gặp Hoàng Thượng, nàng ăn mặc rất chỉnh tề.
Một bộ váy màu xanh nước biển, tóc cài trâm ngọc trai, làm nổi bật đôi mắt đen láy sáng ngời.
Nàng đứng trước mặt Thái tử, cười thật ngọt ngào.
Cha ta đứng ở bên cạnh cười nói: “Con gái của Dương tướng quân thật xinh đẹp.”
Ta không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm đồng ý.
“Đáng tiếc là sắp phải tới biên cương rồi, cũng không biết khi nào mới trở về.”
Sau đó một khoảng thời gian rất dài, ta vẫn luôn hồn vía lên mây.
Có lẽ lúc này ta đã hiểu được, ta thích nàng ấy.
4.
Ta không ngờ người Ám các phái tới nhận nhiệm vụ lại là nàng.
Cho dù cải trang thành tên ăn mày, cả khuôn mặt đều là bùn đất, con mắt của nàng vẫn sáng long lanh như biết nói chuyện.
Ta vui vẻ đến không kiềm chế được.
Nàng chỉ trỏ các món ăn trên bàn, ta cũng ghi nhớ tất cả, những món ăn nàng thích, màu sắc yêu thích của nàng, cảnh vật nàng thích ngắm.
Nàng vẫn là nàng, khi còn bé có thể xách gậy đ á nh lưu manh, hiện tại có thể xông vào hang hổ thám thính thông tin.
Trên người nàng thỉnh thoảng lại có vết thương, ta sẽ bôi th uố c cho nàng, nhưng lại không ngăn cản nàng.
Nàng luôn biết rõ mình muốn làm gì, có thể làm gì.
Nhưng ta không ngờ lá gan của nàng lại lớn như vậy.
Nàng cố ý dẫn tên kia đến cạnh giếng là để tìm cơ hội trốn thoát.
Nếu nàng không phải cô gái trong lòng của ta, ta sẽ thoải mái tán dương một câu hữu dũng hữu mưu.
Nàng không biết được khoảnh khắc nàng rơi xuống giếng, ta giống như đã ngừng thở vậy.
Ta còn chưa đủ mạnh, chưa đủ để bảo vệ nàng.
5.
Nàng ấy vậy mà gọi ta là “tỷ tỷ”.
Đầu óc của nàng ngâm nước nhiều nên bị úng rồi đúng không?
Thôi thôi, bây giờ nàng có thể hiểu được gì chứ?
Đợi nàng lớn thêm chút nữa, ta sẽ bày tỏ tâm ý cho nàng biết.
6.
Chia ly rất khó chịu, may mà bây giờ ta có thể viết thư, tặng quà cho nàng.
Trong thư hồi âm, thế giới của nàng hiện ra trong mắt ta.
Ám các làm việc trong bóng tối, từ những tin tức trong tay Thái tử, ta nhìn thấy sự trưởng thành vượt bậc của nàng.
Trải qua nhiều lần hung hiểm, nhưng nàng vẫn luôn biến nguy thành an.
Có lẽ nàng vốn không cần một ai đó bảo hộ, nàng có mảnh trời riêng của mình.
7.
Bề ngoài là muốn trở về kinh thành tổ chức lễ cập kê nhưng thực chất là do Hoàng Thượng bệnh nặng, triều đình không ổn định, nàng trở về quản lý Ám các ở trong kinh thành, hỗ trợ Thái tử.
Ta gặp lại nàng ở chợ đen.
Ta biết nàng sẽ tới đó, không yên lòng nên lặng lẽ theo sau.
Hai năm không gặp, nàng lại cao hơn, càng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt đen trắng rõ ràng chứa đầy thông minh xảo quyệt.
Chợ đen có rất nhiều người ngoài vòng ph áp lu ật, nhưng nàng vẫn có thể cười nói tự nhiên, chỉ với vài câu đã moi được thông tin mình cần.
Có người đưa rư ợu cho nàng, nàng lại khéo léo đổ rư ợu qua kẽ tay chỉ, sau đó giả vờ như tửu lượng kém chỉ vì giảm sự cảnh giác của những kẻ đó xuống, lấy được thứ mình muốn.
Cô nhóc lư`a đảo thông minh và xinh đẹp.
8.
Nàng vừa mới trở về kinh thành đã tẩn cho công chúa một trận.
Lúc công chúa chơi mã cầu, nàng ta cố tình thúc ngựa, ngựa bị hoảng sợ lao vào đám đông, làm rất nhiều người bị thương vì không kịp né tránh.
Ở đây không thiếu những cao thủ công lực thâm hậu, nhưng chỉ có nàng không sợ công chúa, mới có thể giữ ngựa lại, sau đó quay lại đ á nh công chúa một trận.
Giống như khi còn bé, ai b//at n–at người khác, nàng sẽ đ á nh kẻ đó.
Bên ngoài có không ít người nói nàng làm việc hung hãn nhưng lại vụng trộ m hâm mộ dung mạo xuất chúng của nàng, tán thưởng nàng phân biệt đúng sai, dám làm dám chịu.
“Nàng là ứng cử viên tốt cho vị trí Thái tử phi.” Thái tử đã nói như vậy.
Ta đứng bên cạnh nghe được, trong lòng hốt hoảng.
Ta đi cầu cha ta, hy vọng sau khi nàng cập kê, ông có thể tìm bà mối đến nhà cầu thân.
Cha ta nhìn ta: “Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Nàng ấy là con gái tướng quân, cháu gái hoàng hậu, nếu như con lấy nàng, tương lai nếu làm việc không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.”
“Nhưng điều quan trọng nhất, con bé có thích con không?”