Chương 5 - Hương Vị Của Sự Trường Sinh

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong lòng ta cười lạnh, nhưng trên nét mặt lại là vẻ do dự, khó xử.

“Bệ hạ, muốn điều hòa thể chất tiên nhân với uế khí phàm trần, cần phải lấy ‘vô căn chi thủy’ làm cơ sở, phối hợp cùng bốn mươi chín loại linh thảo cực tinh cực tịnh, mới có thể luyện thành đan dược.”

“Vô căn chi thủy” chính là sương sớm — điều ấy không khó.

Nhưng bốn mươi chín loại linh thảo, lại đều là ta cố ý chọn lựa kỹ càng.

Trong đó phần lớn là danh dược quý hiếm nhưng vô dụng, dùng để che mắt thiên hạ.

Còn những thứ thật sự phát huy công dụng, chỉ có vài loại — mà chính chúng lại là chất xúc tác khiến thân thể bọn họ ngày một cứng đờ, độc tố len lỏi thấu tận cốt tủy mà chẳng hay biết.

Hoàng đế lập tức hạ lệnh, dùng tám trăm dặm cấp tốc điều động từ khố nội, ra chiếu khắp thiên hạ tìm kiếm những dược liệu ta yêu cầu.

Chẳng bao lâu, trân thảo dị dược từ khắp nơi ùn ùn chuyển vào hoàng cung.

Quyền lực vốn chỉ có hoàng đế mới có thể vận dụng, giờ đây lại trở thành vũ khí sắc bén cho đại kế báo thù của ta.

Ta dùng chính quyền lực của kẻ thù, mở ra con đường phục hận của bản thân.

Cảm giác này — thật khó diễn tả thành lời, một chữ thôi: khoái!

Nhưng… vẫn chưa đủ.

Ta cần một lý do hoàn hảo hơn để giải thích “hiệu quả thần kỳ” của loại “giải dược” này,

đồng thời cũng cần một cách để buộc chặt quan hệ giữa ta và Tạ Vô Cữu.

Vì thế, sau khi mọi dược liệu đã tề tựu đầy đủ, ta lại đưa ra một yêu cầu “khắt khe” hơn.

“Bệ hạ, tuy dược liệu đã đủ, nhưng vẫn thiếu một vị dẫn dược trọng yếu nhất.”

“Là dược dẫn gì?” hoàng đế hỏi.

“Là… long khí.” — Ta ngẩng đầu, ánh mắt thành kính mà cuồng nhiệt.

“Tiên đan cần dùng chân long chi khí điều hòa, mới có thể phát huy hiệu lực lớn nhất.

Mà trong thiên hạ này, có long khí tinh thuần nhất, ngoài Bệ hạ ra, chỉ có chư vị hoàng tử.”

Lông mày hoàng đế khẽ nhíu lại — hắn đa nghi, lập tức hiểu được ẩn ý phía sau lời ta.

Ta vờ như không thấy ánh nhìn ngờ vực ấy, tiếp lời: “Nhưng long khí của Bệ hạ cương mãnh thuần dương, nếu dùng trực tiếp sẽ khiến dược tính quá mạnh, khó kiểm soát.

Cần phải lấy long khí ôn hòa, thuần khiết của hoàng tử để làm trung dẫn.”

“Và Thất điện hạ…” — ta chuyển giọng, đưa Tạ Vô Cữu vào câu chuyện — “Thất điện hạ thể nhược bệnh lâu, trong cơ thể tạp khí ít nhất, long khí lại thuần tịnh ôn hòa, là lựa chọn thích hợp nhất để làm dược dẫn.”

Lời ta, chân giả lẫn lộn, lại vừa khéo đánh trúng tâm tư sâu kín của hoàng đế.

Dùng máu của Tạ Vô Cữu làm dược dẫn, vừa giúp giải thích nguồn gốc “hiệu quả” của thuốc, vừa khiến hoàng đế càng thêm kiêng kị và kiểm soát người con trai này.

Một đứa con yếu đuối, sống được là nhờ ân điển của hoàng quyền — là thứ dễ nắm giữ nhất.

Hoàng đế trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng gật đầu chấp thuận, thậm chí còn cho rằng kiến nghị của ta thập phần cao minh, nhìn ta với ánh mắt tán thưởng.

Ta được ban cho một cung điện độc lập — danh xưng là Nguyệt Hoa Cung — địa vị lập tức trở nên siêu nhiên.

Chư cung nhân không ai dám xem nhẹ ta nữa, gặp ta đều kính cẩn cúi mình, miệng xưng một tiếng “Nguyệt tiên cô”.

Ta lấy cớ luyện đan, biến Nguyệt Hoa Cung thành cấm địa, ngoại trừ vài thân tín, bất kỳ ai cũng không được phép ra vào.

Tại đây, ta chính thức bắt đầu đại nghiệp “luyện đan” của mình.

Ta dùng những linh dược quý giá hoàng đế dâng lên, hòa lẫn cùng độc thảo có thể thúc đẩy cái chết, luyện thành từng viên “giải dược” thoạt nhìn tiên khí lượn lờ, hương thơm kỳ dị.

Sau đó, ta lấy vài giọt máu từ Tạ Vô Cữu, nhỏ lên từng viên thuốc, miệng nói đó là “đã hòa long khí”.

Tạ Vô Cữu nhìn ta làm mọi việc, ánh mắt phức tạp.

“Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?” — hắn hỏi ta.

Ta đưa viên thuốc mới luyện đến trước mặt hắn, trong ánh nến, viên thuốc ánh lên màu sắc quỷ dị khó tả.

“Ta chỉ đang ban cho bọn họ thứ mà họ khao khát nhất…” Ta nhẹ giọng đáp — “…một lời dối trá đẹp đẽ.”

Viên thuốc đầu tiên, ta tự tay dâng lên hoàng đế và Thái hậu.

Họ cung kính nuốt vào như nuốt một món thánh vật.

Ba ngày sau, kỳ tích xảy ra.

Những vết tử ban trên da thịt bọn họ, không ngờ lại thực sự dần dần nhạt đi, cuối cùng tan biến không dấu vết.

Bọn họ mừng rỡ như điên!

Đối với thuyết “tiên thể” của ta, lại càng tin tưởng không chút nghi ngờ.

Vô số vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là như nước chảy tràn vào Nguyệt Hoa Cung của ta.

Hoàng đế thậm chí còn hạ chỉ miễn cho ta toàn bộ cung quy lễ tiết, diện kiến hoàng thượng và Thái hậu cũng không cần quỳ.

Ta trở thành một tồn tại đặc biệt nhất trong hoàng cung này.

Song ta hiểu rõ — tất cả chỉ là tạm thời.

Loại dược kia, chẳng qua chỉ là ép độc tố trong cơ thể bọn họ chìm sâu xuống, giống như uống rượu độc giải khát, dối trá tự an.

Thân thể bọn họ sẽ từng tấc từng tấc, từ bên trong mà cứng đờ, mục rữa.

Ta định kỳ chẩn mạch cho họ, mỗi lần đều cung kính nói:

“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Thái hậu, tiên thể ngày càng tinh thuần, đã gần kề đại đạo.”

Ta nhìn vẻ mặt thoả mãn mà tham lam của họ, trong lòng chỉ còn lại hàn ý lạnh lẽo và châm biếm không nguôi.

Trường sinh?

Không, điều các ngươi đón chờ, chính là một cái chết dài đằng đẵng và đầy thống khổ.

Ta bắt đầu lợi dụng sự tín nhiệm mà hoàng đế và Thái hậu dành cho, lấy cớ “luyện đan cần tịnh tĩnh”, tráo đổi toàn bộ cung nhân trong Nguyệt Hoa Cung, thay vào đó là người của ta.

Những kẻ này, đều là ta dùng tiền bạc và ân huệ mua chuộc, tuyển chọn kỹ càng từ tầng lớp nô tài thấp nhất trong cung.

Họ là tai mắt của ta, ẩn sâu trong lòng hoàng cung này.

Đồng thời, ta cũng lệnh cho họ bí mật điều tra: ngoài Hoàng đế và Thái hậu, trong yến tiệc đẫm máu năm xưa, còn những ai đã cùng phân thực huyết nhục của mẫu thân ta.

Rất nhanh, một bản danh sách dính đầy máu tanh được trình đến tay ta.

Binh bộ Thượng thư Vương Đức Hải, Lại bộ Thị lang Lý Tung, Hộ bộ Thị lang Triệu Khiêm, và… Đại tướng quân trấn thủ biên cương – Lâm Tiếu.

Ta nhìn từng cái tên viết trên tờ giấy ấy, sát ý cuồn cuộn trong mắt như sóng dữ trào dâng.

— Một tên, cũng đừng hòng thoát.

06

Sự mê hoặc của “trường sinh” là vô biên, nhưng số lượng lại có hạn.

Lòng tham của con người, một khi bị thắp lửa, sẽ thiêu rụi hết thảy — kể cả chính bản thân họ.

Ta nhìn bản danh sách trong tay, một kế sách âm độc dần dần thành hình trong đầu.

Ta muốn bọn chúng — tự mình tương tàn.

Trong một lần chẩn mạch cho Hoàng đế, ta cố ý làm bộ lơ đãng mà “thành thật bẩm báo”: dược liệu luyện đan tuy không thiếu, nhưng dẫn dược — tức “long khí” — lại cực kỳ khó cầu.

“Bệ hạ chưa tường, Thất điện hạ thể nhược, mỗi lần lấy máu đều phải tịnh dưỡng nửa tháng. Bởi vậy, mỗi tháng giải dược nhiều nhất chỉ có thể luyện ba viên.”

Vừa nói, ta vừa âm thầm quan sát sắc mặt hoàng đế.

Trong mắt hắn, hiện rõ vẻ vị tư hiển nhiên.

“Ba viên?” — hắn trầm ngâm — “Vậy Trẫm giữ hai viên, mẫu hậu một viên, vừa đủ.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)