Chương 6 - Hung Thủ Câu Cá

16

Tôi vắt óc nhớ lại, trong nhóm mấy người đi câu mà tôi quen thì hoàn toàn không có ai tên như vậy.

“Anh có ảnh không? Cho em nhìn thử.”

Lục Minh Sơn lật ảnh ra cho tôi xem.

Tôi nhìn cô gái trẻ trong hình, vừa xinh vừa sắc sảo, trong lòng không khỏi nghi hoặc:

“Trông chẳng giống dân câu cá gì cả… Hay là em thử hỏi trong nhóm câu xem?”

Lục Minh Sơn nghe xong lại hỏi:

“Nhìn thế là không giống người hay đi câu à?”

“Không giống thật.” – Tôi phóng to ảnh –

“Anh nhìn tay cổ cô ấy đi, nếu bỏ qua lớp filter thì da tay trơn nhẵn, không giống người tiếp xúc với nước thường xuyên.”

Bàn tay của Thẩm Tiểu Hà trong ảnh mảnh, trắng, mềm mại. Tôi nhìn lại tay mình…

Đang định giơ ra cho Lục Minh Sơn đối chiếu thì bỗng thấy xấu hổ.

Tay tôi thì đen nhẻm, khô ráp, mấy năm không chăm sóc gì, vừa nhúng nước vừa phơi nắng đủ kiểu.

Ngay lúc tôi còn đang lưỡng lự, tay lại bất ngờ ấm lên — là Lục Minh Sơn cầm lấy tay tôi, áp nhẹ lên môi hôn khẽ:

“Có mất thì cũng có được. Bé yêu là cao thủ câu cá mà.”

Tôi bật cười:

“Anh chắc chắn không phải đang mỉa em đấy chứ?”

“Dĩ nhiên không.” – Lục Minh Sơn mở app mua sắm, nói –

“Thật ra tôi tính mua cho em một bộ chăm sóc tay, nhưng thấy có nhiều loại quá, không biết em hay dùng gì nên mới bỏ hết vô giỏ hàng. Giờ em coi rồi chọn luôn đi.”

Tôi liếc qua thì ngạc nhiên thật sự. Trong giỏ hàng của anh toàn là đồ dưỡng da, kem tay, serum… đủ loại phụ nữ hay dùng.

Tôi sững người:

“Mấy cái này… đều là anh định mua cho em?”

Lục Minh Sơn gõ nhẹ lên đầu tôi:

“Chứ còn ai nữa? Tôi có bạn gái nào khác đâu.”

Nói rồi anh dang tay ôm tôi vào lòng, giọng có chút u oán:

“Em chuyển nhà cũng không nói gì, chặn tôi rồi còn gửi hàng về địa chỉ cũ, đồ đặt toàn bị trả về, hoặc là… bị shipper hưởng ké hết.”

Nghe tới đó, trong lòng tôi bỗng chùng xuống.

Phải công nhận, làm bạn trai thì Lục Minh Sơn rất tốt.

Anh biết rõ tôi thích gì, nhớ từng dịp lễ, từng sở thích nhỏ nhặt, quan tâm từng chút, yêu thương đầy đủ.

Chỉ tiếc… mỗi tội hay mất tích thôi!

Nghĩ tới đây, tôi lập tức véo má anh ấy một cái:

“Lần sau mà dám mất tích nữa thì cứ chờ đấy mà biết tay tôi!”

“Không dám đâu.” – Lục Minh Sơn dụi đầu vào vai tôi,

“Người đã bị em bắt giữ rồi, còn dám trốn đi đâu nữa chứ.”

Nói đến mất tích, tôi liền nhớ tới Thẩm Tiểu Hà, liền hỏi:

“Cô ấy chẳng phải đi thăm lại các gia đình nhận nuôi sao? Bọn anh không đến những nhà đó hỏi à?”

Lục Minh Sơn thở dài:

“Có liên lạc rồi, nhưng mấy gia đình đó đều nói Thẩm Tiểu Hà đã kết thúc chuyến thăm khá sớm, đáng lẽ ba ngày trước cô ấy phải quay lại thành phố rồi.”

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn thấy trại phúc lợi là chỗ đáng ngờ nhất, bèn vỗ vai Lục Minh Sơn một cái:

“Hay là… mình tới đó xem lại lần nữa?”

Sáng hôm sau, tôi và Lục Minh Sơn cùng quay lại trại phúc lợi.

Vừa đến gần quảng trường nhỏ phía trước, đã nghe thấy tiếng tranh cãi. Hình như có chiếc xe đến thăm trẻ đã lùi xe đụng phải tượng đặt giữa quảng trường.

Tôi mơ hồ nhớ ra vị trí đó — có một bức tượng thiên thần. Nói thật thì chỗ đặt hơi bất tiện, lùi xe không cẩn thận rất dễ tông trúng cánh thiên thần.

Nghe tiếng ồn ào, tôi và Lục Minh Sơn cũng không định xen vào, đang tính rảo bước tránh đi, thì tôi bỗng khựng lại vì một ánh nhìn lướt qua:

“Cái vết lõm ở đuôi xe này… sao nhìn quen thế?”