Chương 5 - Hung Thủ Câu Cá
13
Hả?
Tự nhiên lại nhảy sang chủ đề “thích với không thích” là sao?
Tôi nào có nói câu nào kiểu vậy đâu?
Chắc mặt tôi ngu ra quá rõ ràng, nên Lục Minh Sơn mím môi, rồi nói tiếp:
“Xin lỗi, là tôi tự mình đa tình rồi.”
Khoan đã!
Tôi mở cửa xe, chạy theo gọi anh:
“Anh nói rõ xem nào—Ê chết rồi, anh không sao chứ?!”
Tôi vừa chạm vào cánh tay Lục Minh Sơn thì thấy người anh đột nhiên lảo đảo, may mà tôi nhanh tay đỡ kịp, không thì chắc ngã sấp mặt.
“Này đừng có đổ vạ nhé! Tôi chưa làm gì đâu đấy!”
Lục Minh Sơn khom lưng ôm lấy bắp chân, vẻ mặt hơi đau đớn:
“Đứng lâu quá, chân tê rồi.”
Tôi sững sờ:
“Anh đợi em bao lâu rồi?”
Anh chu môi:
“Chưa đến một tiếng.”
“Anh bị ngốc à?!”
Tôi hết sức bất lực:
“Không gọi được cho em, cũng không liên lạc được, vậy chẳng phải rõ ràng là có vấn đề sao? Sao còn cố chờ?”
“Vì tôi lo cho sự an toàn của cô.”
Lục Minh Sơn siết chặt lấy tay tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Ôn Niên… Là vì nhìn thấy tôi, nên cô mới không thích tôi sao?”
Khoan đã! Cái gì mà “thích” chứ?
Tôi ngẩn người hoàn toàn.
Đúng là tôi có chút rung động trước vẻ ngoài của anh, nhưng quen nhau mới chưa đầy nửa tháng, yêu đương cái gì cơ chứ?
Lục Minh Sơn hình như cũng nhận ra điều gì đó từ biểu cảm của tôi, giọng anh trở nên khó tin:
“Nửa tháng rồi, Ôn Niên… Cô vẫn chưa nhận ra tôi là ai sao?!”
Ơ… cái gì cơ?
Tôi rón rén dò hỏi:
“Em… lẽ ra nên nhận ra điều gì à?”
Lục Minh Sơn trông như sắp tức đến ngất xỉu, nhắm mắt hít sâu vài cái để điều chỉnh cảm xúc, rồi nói:
“Lấy điện thoại ra, nhập số của tôi vào phần tìm bạn trên WeChat, rồi nhấn tìm.”
Tôi làm y như lời anh nói.
Nhập số điện thoại, tìm kiếm—
Một cái tên vừa quen vừa lạ đột nhiên hiện lên trên màn hình.
Tôi sững người.
Vài giây sau, tôi từ từ ngẩng đầu nhìn Lục Minh Sơn, người đang nghiêm mặt đứng trước mặt, rồi gượng cười:
“Chào anh… bạn trai.”
14
Ai mà ngờ được Lục Minh Sơn chính là anh bạn trai mạng có nickname “Hươu trong núi” chứ?!
Lục Minh Sơn cụp mắt, giọng nói mang theo vài phần tủi thân:
“Chỉ vì anh bận truy bắt tội phạm ở tỉnh khác, mấy hôm không kịp trả lời tin nhắn, em đã đòi chia tay với anh rồi à?”
Tôi há miệng, phải mất mấy giây mới thốt ra được vài chữ:
“Thì ít nhất anh cũng phải báo trước một tiếng chứ! Ai yêu nhau mà chịu nổi việc đối phương cứ mất tích ba ngày, năm bữa như vậy?!”
Nghe xong, vẻ mặt Lục Minh Sơn càng tội nghiệp hơn:
“Anh có nói rồi mà! Anh bảo có nhiệm vụ nên không tiện tiết lộ, nhưng trước khi đi vẫn nhắn cho em là dạo này sẽ rất bận, vậy mà em chẳng thèm để ý. Đợi anh quay lại nhắn tiếp thì em… đã chặn anh rồi!”
Nghe đến đây, tôi hít một hơi khí lạnh —
Chết thật, đúng là lúc đó tôi giận quá nên chặn anh luôn… rồi lại quên béng đi mất!
Nhưng mà, anh bảo anh có gửi tin nhắn báo trước?
Tại sao tôi lại không nhớ chút nào?
Lục Minh Sơn lập tức móc điện thoại ra, định chứng minh mình vô tội.
Việc đầu tiên đập vào mắt tôi chính là tên anh lưu tôi trong danh bạ:
“Bạn gái (bản đã gặp mặt)”
Phát hiện tôi nhìn, anh liếc qua:
“Sai à?”
Tôi nào dám cãi.
Trên giao diện trò chuyện, anh đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Ví dụ:
【Không ngờ hôm nay lại gặp được em! Đúng là cao thủ câu cá của anh!】
【Em không nhận ra anh… nhưng anh không phải biến thái đâu mà! [khóc]】
【Bạn trai? Ngoài anh ra, em còn có bao nhiêu cái bạn trai nữa?!】
…
Không ngoại lệ, tất cả tin nhắn đều bị đánh dấu đỏ chót bằng dấu chấm than to đùng.
Cảm giác tội lỗi cứ thế nhân lên theo từng dòng tin nhắn không được gửi đi. Tôi vội cuộn lên, tìm lại những đoạn trước, cuối cùng cũng thấy dòng có liên quan:
Hươu trong núi:
【Em yêu, dạo này lịch làm việc anh có chút thay đổi, sẽ rất bận, nếu anh không trả lời kịp thì đừng lo, đọc được anh sẽ nhắn ngay!】
Lục Minh Sơn thật sự đã gửi!
Và tôi… cũng thật sự không hề thấy tin đó…
“Tuyệt đối không thể nào!” – Nhìn vào ánh mắt đầy u oán của anh, tôi cuống cuồng mở điện thoại mình ra, lật lại lịch sử chat –
“Em thật sự không nhận được! Em còn chưa bao giờ xóa tin nhắn nữa là!”
Tôi lướt lướt vài cái rồi chìa điện thoại ra trước mặt anh:
“Anh xem đi! Không có thật mà! Em không nhận được tin đó!”
Lục Minh Sơn cũng tự mình kéo lướt xem qua cau mày:
“Sao lại thế được nhỉ…”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài giây, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Anh… đã từng nghe đến cái gọi là máy ép trái cây nuốt trời nuốt đất chưa?”
15
Nghe cái tên là hiểu, “máy ép trái cây” – có khả năng nuốt sạch mọi thứ.
Tin nhắn bị kẹt ở đâu đó trong vòng xoay dữ liệu, không gửi, không nhận, từ đó mất hút luôn.
Lục Minh Sơn im lặng mấy giây, rồi nghiến răng nói:
“Ý em là… chỉ vì một cái điện thoại mà suýt nữa anh đánh mất luôn cả tình yêu?”
Sợ anh trong cơn tức giận đập luôn điện thoại, tôi lập tức cười thật ngọt:
“Ôi ai nói là đánh mất đâu~ Có mất gì đâu nè Anh yêu à~ Một tháng không gặp, em nhớ anh muốn chết luôn á~”
Lục Minh Sơn nhìn tôi chằm chằm mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu cười.
Cười xong lại đưa tay ra nhéo má tôi để trút giận:
“Đừng tưởng nịnh vài câu, làm mặt đáng yêu là anh sẽ tha thứ cho em nhé!”
Tôi chớp chớp mắt, lập tức nhào đến ôm chặt lấy anh:
“Vậy thì… ôm một cái nữa nè—Á!”
Lục Minh Sơn đứng không vững, suýt nữa bị tôi nhào tới làm ngã. May mà kịp vịn vào nắp capo nên hai đứa mới không cùng nhau “hôn đất”.
“Tình hình của anh là sao vậy?” – Tôi lo lắng sờ lên mặt anh, dò hỏi, “Không phải… bị tụt huyết hư gì đó chứ?”
“Không có!” – Gã đàn ông thực thụ không chịu nổi từ “yếu”, Lục Minh Sơn lập tức phủ nhận, “Tôi chỉ là tối chưa ăn gì, hơi tụt đường huyết.”
“Gì mà hành hạ bản thân dữ vậy?” – Tôi nghe xong thì ngập ngừng vài giây, rồi vừa xấu hổ vừa lúng túng hỏi, “Hay là… anh muốn lên nhà tôi? Tôi gọi đồ ăn cho anh.”
Lục Minh Sơn cười cười, dứt khoát ngồi dựa lên capo xe, tay nhè nhẹ vuốt cổ tôi:
“Gặp tình huống như này, bình thường không phải nên nói là nấu cháo thả mì cho ăn sao?”
Tôi trợn trắng mắt:
“Vậy anh đi ăn với cái người nấu cháo thả mì đó đi.”
“Đùa thôi, tôi là đàn ông có bạn gái rồi mà.”
Lục Minh Sơn xoa đầu tôi:
“Tất nhiên là về nhà bạn gái.”
Về đến nhà, tôi gọi tô hoành thánh mì ở quán gần nhất.
Lục Minh Sơn ngồi trong phòng khách, đi dép dùng một lần, trông có vẻ hơi gượng gạo.
Nhìn mà buồn cười, tôi trêu:
“Sao giờ không gọi ‘bé yêu bé yêu’ nữa à?”
Lỗ tai anh đỏ ửng, đang định nói gì đó thì ánh mắt lại bất ngờ rơi lên tủ trưng bày của tôi, lập tức trừng mắt:
“Em yêu! Cái cần câu tôi mua cho em sao lại không dùng?!”
Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ — đúng là món quà hôm 20/5 anh tặng, cái cần của Daiwa, gần hai triệu, tôi tiếc chẳng nỡ mang ra xài.
“À mà…” – Lục Minh Sơn như chợt nhớ ra gì đó, hỏi tôi:
“Em có biết người tên Thẩm Tiểu Hà không?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu:
“Ai cơ?”
Lục Minh Sơn thở dài:
“Là cô giáo ở trại phúc lợi, người bị mất tích đó. Hôm qua có kết quả đối chiếu ADN rồi, xác nhận thi thể trong vali đúng là cô ấy.”
Tôi thấy lạ:
“Vậy sao anh lại nghĩ em quen người đó?”
Lục Minh Sơn đáp:
“Một là vì em từng làm tình nguyện ở trại phúc lợi. Hai là vì bên kỹ thuật phát hiện trên thi thể cô ấy có một vài chất lạ, sau khi xét nghiệm thì xác định có thành phần… cá trôi bạc đầu.”
Nghe tới đây tôi bừng tỉnh.
Trời đất, cá trôi bạc đầu thì tôi quá quen luôn! Một trong những loại mồi câu kinh điển!
Lẽ nào… cô Thẩm Tiểu Hà này cũng là dân câu cá?