Chương 3 - Hứa Thất Lang và Nữ Nhân Gả Thay

8.

Thấy ta đã tỉnh, Hứa Thất lang cũng mở mắt theo.

Chàng hiển nhiên vẫn chưa quen với việc cùng người khác chung chăn gối. Khi nhìn rõ gương mặt ta, sắc mặt lập tức đỏ bừng như máu.

“Chàng…”

“Nàng…”

Hai người cùng lúc mở lời, lại đều không biết nên nói gì tiếp theo.

Bên ngoài nghe thấy động tĩnh, một nhóm nha hoàn và bà vú lần lượt bước vào, định hầu hạ chúng ta rửa mặt thay y phục.

Cảnh tượng ấy khiến ta có chút ngơ ngác.

Nhà ta chỉ có hai tiểu nha hoàn chuyên giúp việc nặng, chuyện ăn mặc rửa mặt, khâu vá may vá đều do bản thân tự lo. Đâu từng thấy qua cảnh xa hoa rình rang thế này?

Hứa Thất lang hiển nhiên bình tĩnh hơn ta rất nhiều, thản nhiên để hai nha hoàn thay y phục cho mình.

Thế nhưng, khi hai bà mụ hớn hở bưng ra tấm ga trải giường thấm đỏ vui vẻ chúc mừng không ngớt lời, thì chàng rốt cuộc cũng không chịu nổi mà phun ra một ngụm trà.

Ta: “…”

Vị tân lang phu quân này… hình như ngây thơ hơn ta tưởng.

9.

Sau đó, ta cùng Hứa Thất lang đến chính sảnh, ra mắt Hứa tể tướng và Hứa phu nhân.

Hứa phu nhân hiển nhiên đã sớm nhận được “tin vui” rằng vợ chồng ta đêm qua đã viên phòng, ánh mắt nhìn ta dịu dàng đến mức như sắp nhỏ ra nước.

“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, thật là vừa đáng yêu lại vừa khiến người ta xót xa. Sau này nương nhất định sẽ đối xử thật tốt với con! Nếu Thất lang dám đối xử không ra gì, ta nhất định sẽ mắng nó một trận!”

Nói rồi, bà cởi ngay chiếc vòng tay ngọc trắng như mỡ dê trên cổ tay, đích thân đeo vào tay ta.

Thái độ của mẹ chồng rất quan trọng, quyết định trực tiếp đến cuộc sống sau này của ta ở Hứa gia có an ổn hay không.

Nhận được sự thừa nhận như vậy, lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hứa tể tướng cũng vuốt râu đầy hài lòng, nói vài lời đại ý như “phu thê đồng lòng”, “truyền tông nối dõi”, gì đó.

Nói thực lòng, đây là lần đầu tiên ta gặp một vị quan lớn như vậy, nhịn không được lén đánh giá ông đôi ba phần.

Hai mắt, một mũi… nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ là một người trung niên bình thường thôi mà.

Hứa Thất lang đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn hơi lạnh nhạt, thần thái có chút nghiêm túc.

Hứa phu nhân chỉ cười, khẽ lắc đầu rồi nói với chàng: “Quốc tử giám đã cho con nghỉ mấy ngày, về viện cùng nương tử đi, trò chuyện cho vui vẻ vào.”

Thế là, ta và Hứa Thất lang thu dọn quà tặng, cùng nhau quay về viện riêng.

Trên đường, chàng không nói một lời, sắc mặt thoạt trông có vẻ không vui.

Ta liếc mắt, âm thầm bĩu môi người này rõ ràng không giống với bộ dạng đêm qua chút nào!

Tối qua rõ ràng ta không ép buộc gì, ngược lại là chàng cứ… từng bước từng bước ép sát ta.

Cuối cùng ta còn khóc đến tèm lem, vậy mà chàng vẫn chẳng chịu dừng lại!

Về đến viện, ta vừa định mở miệng hỏi chàng có phải đã hối hận rồi không, thì Hứa Thất lang đã bất ngờ mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp gỗ, đưa cho ta:

“Từ nay về sau, cái này giao cho nàng giữ.”

Ta đón lấy, vừa mở ra xem thì thấy bên trong chất đầy ngân phiếu, còn có thỏi bạc, thỏi vàng, châu ngọc đủ loại không thiếu thứ gì.

Đây là… tiền riêng của chàng sao?

Hứa Thất lang vẫn không nhìn ta, chỉ khẽ nói như sợ mất mặt: “Tiền của ta đều ở đây. Nay đã kết tóc thành thân, sau này đều do nàng quản lý.”

Thấy ta hơi tròn mắt kinh ngạc, chàng có chút lúng túng giải thích: “Trong phủ nhiều hạ nhân, thường xuyên phải thưởng phạt. Nàng muốn mua gì thì cứ mua, nếu không đủ, ta sẽ tới phòng chi thu lĩnh thêm cho nàng.”

“Còn… còn nàng sao không nói gì?”

Ta hít sâu một hơi, mới khẽ thở ra rồi đáp thật lòng: “Ta còn tưởng chàng hối hận rồi, những lời đêm qua nói… đều là qua loa thôi chứ.”

Nghe đến hai chữ “đêm qua mặt Hứa Thất lang lập tức đỏ bừng như sắp bốc cháy.

“Nam tử hán đại trượng phu, há có thể thất tín? Ta đã nói sẽ cùng nàng sinh… tất nhiên sẽ làm được!”

Aizz, chàng sao lại giống một đại cô nương thế, cứ chút lại đỏ mặt như thế này?

Ta mím môi cười khẽ, nói: “Chàng không hối hận là tốt rồi. Vậy… chàng có thể đưa ta dạo một vòng trong hoa viên không?”

Lúc nãy đi ngang qua ta thoáng thấy cảnh trong vườn lầu các, đình đài san sát, hoa cỏ rực rỡ, cảnh sắc nhất định là rất đẹp.

Hứa Thất lang thở ra một hơi thật sâu, đáp: “Được.”

10.

Thật ra, ta cũng không rõ trong lòng Hứa Thất lang nghĩ gì.

Chàng cứ như có gì đó ngập ngừng do dự lẽ nào chỉ vì ngượng ngùng?

Nhưng chỉ nghĩ một lát, ta đã hiểu ra đôi phần.

Hứa Thất lang tuy hiện thời đã chịu thỏa hiệp, nhưng trong lòng hẳn vẫn ôm lấy ý định rời đi.

Bởi thế, nghĩ đến tương lai sẽ để mặc ta và con thơ, lòng chàng chắc chắn thấy áy náy, nên mới đối xử tốt với ta như vậy.

Hiểu được điều đó, ta lại thấy lòng mình bình thản hơn nhiều.

Sau đó, hai chúng ta cùng dạo chơi trong hoa viên suốt nửa ngày.

Vốn ta ít khi có dịp ra ngoài ngắm cảnh, nay được tận mắt nhìn thấy nơi đình đài lầu các, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, thật sự khiến ta lưu luyến chẳng nỡ rời.

Mãi đến gần giờ dùng bữa trưa, ta mới theo Hứa Thất lang quay về viện, trong lòng còn đầy lưu luyến chưa nguôi.

Dùng cơm xong, Hứa Thất lang trầm mặc nhìn ta một lúc lâu, rồi mới chậm rãi hỏi:

“Ta hỏi nàng một lần nữa nàng thật sự không bị ai ép buộc, cho dù… mai sau ta bỏ nàng lại, nàng vẫn nguyện ý làm thê tử của ta sao?”

Ta gật đầu: “Những gì ta nói với chàng tối qua câu nào cũng là lời thật lòng.”

Hứa Thất lang khẽ thở ra một hơi, tựa hồ đã được trút bỏ gánh nặng trong lòng.

Nhưng khi thấy ta quả quyết như vậy, trong mắt chàng lại thoáng qua một tia… tiếc nuối rất khó nhận ra.

Ta không để ý đến nét mặt ấy, chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ đang dần kéo tới.

Tối qua ta ngủ chẳng yên, ban nãy lại dạo chơi nửa ngày, giờ đã bắt đầu thấy mỏi mệt, chẳng ngồi vững nổi nữa.

Ta nói: “Chàng có thói quen ngủ trưa không? Ta thật sự mệt rồi, muốn chợp mắt một lát.”

Hứa Thất lang đáp: “Ta thường ngày ở Quốc Tử Giám đọc sách, không có thói quen ấy. Nàng cứ nghỉ đi.”

Ta cũng chẳng khách sáo: “Vậy thì ta đi trước.”

Hai người vốn chưa thân quen, cứ ở bên nhau mãi cũng chẳng biết nói gì.

Ta gả cho chàng chỉ vì muốn sinh hài tử, chứ cũng chẳng có nhu cầu tìm hiểu quá sâu về đối phương.

Có khi ta rời đi rồi, chàng lại thấy thoải mái hơn cũng nên.

Nghĩ vậy, ta liền tự mình bước vào phòng ngủ, dựa vào giường nhắm mắt lại.

Một lúc sau, đang lúc mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, ta chợt cảm thấy giường hơi trũng xuống Hứa Thất lang cũng lặng lẽ leo lên.

Chàng từng chút một dịch lại gần ta, thân thể nóng rực, hơi thở phả nhè nhẹ lên sau gáy.

Ta theo phản xạ khẽ nhích vào trong một chút, muốn nhường cho chàng ít chỗ.

Nào ngờ, chàng lại bất ngờ kéo ta vào lòng, để ta gối đầu lên cánh tay mình.

“Không phải chàng nói không ngủ sao…”

Ta lờ mờ mở mắt, lẩm bẩm hỏi.

Hứa Thất lang nhẹ nhàng hôn lên má ta, thì thầm: “Không phải muốn sinh hài tử sao?”

Ta suýt nữa nghẹn một hơi chưa kịp thở ra: “Chàng… chàng không thấy mệt à?”

Ta thì sắp kiệt sức đến nơi rồi!

Làm ơn để ta nghỉ ngơi một lát đi.

Mẫu thân chưa từng dặn ta rằng thành thân xong thì sẽ không được ngủ cơ mà!

Nhưng Hứa Thất lang không trả lời nữa.

Chàng dùng hành động… cho ta biết rằng: chàng thật sự không mệt một chút nào.