Chương 2 - Hứa Thất Lang và Nữ Nhân Gả Thay
5.
Ta cạn lời nói: “Chàng đang nghĩ gì vậy? Ta chỉ mệt quá nên cởi bớt ngoại y thôi.”
Nói rồi, ta thong thả bước đến bàn. Trên bàn bày bốn loại điểm tâm tinh xảo, món nào cũng trông ngon miệng.
Ta chọn một miếng bánh hạch đào, vừa ăn vừa nói: “Ta đói rồi, chàng có đói không?”
Trước lúc xuất môn ta chỉ ăn sơ chút mì, giờ thì bụng đói lép kẹp, cồn cào chẳng chịu nổi.
Hứa Thất lang hừ lạnh, lắc đầu: “Ta không đói!”
Nhưng nhìn sắc mặt chàng đoán chừng cũng cả ngày chưa được ăn gì.
Ta ăn thêm hai miếng nữa, cảm thấy no rồi mới tiện tay gắp một miếng, đưa lên tận miệng chàng: “Ăn đi, đừng nhịn, đói chịu gì nổi.”
Vừa nãy nhìn ta ăn đến vui vẻ như vậy, tám phần là chàng đã thèm đến chảy nước miếng.
Thế nên lần này ta đút, chàng không hất ra cũng chẳng gắt gỏng nữa, chỉ im lặng nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Ăn uống no nê xong, ta thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Ta nghiêng đầu, nhìn chàng mà cảm khái: “Thật ra ta thấy chàng đúng là quá cố chấp.”
Hứa Thất lang không định nói chuyện với ta, nhưng vẫn nhíu mày phản bác: “Nàng thì biết gì mà nói!”
Ta cười nhạt: “Chuyện đơn giản thế này, sao ta lại không hiểu chứ? Hứa phu nhân—không, là mẫu thân nói rồi: chỉ cần chàng lưu lại huyết mạch cho Hứa gia, về sau sẽ không cấm cản gì chàng nữa. Vậy cớ sao chàng không làm?”
“Bất hiếu có ba, không có con là tội lớn nhất lẽ nào chàng không biết?”
Hứa Thất lang nhíu mày, giọng đầy bất mãn: “Nàng là nữ nhân kiểu gì vậy? Nếu ta thật sự cùng nàng… vậy mai sau ta rời đi rồi, hai mẹ con nàng côi cút, sẽ ra sao? Ta tu tiên là để cầu đạo, làm lợi cho đời, chứ không phải để tạo nghiệp!”
“Vì một chút tư tâm mà làm hại cả đời một nữ tử ta tuyệt đối không làm loại chuyện đó!”
Ừm, nghe vậy thì cũng tạm coi là người có lương tâm.
Ta lặng lẽ nhìn chàng, dịu dàng nói: “Ta đã gật đầu thành thân, đương nhiên không lấy làm ngại chuyện chàng sau này không ở bên ta. Đến ta còn không sợ, chàng sợ cái gì?”
Hứa Thất lang ngẩn người nhìn ta: “Nàng… nàng vì ham vinh hoa phú quý nên cái gì cũng mặc kệ sao? Hay là muốn gạt ta nhất thời, đợi đến khi ta quay lưng sẽ giở trò khóc lóc ăn vạ, treo cổ dọa người?”
Ta: “…”
Im lặng một lúc, ta thở nhẹ rồi hỏi: “Trước đây chàng từng bị nhiều nữ nhân lừa gạt à?”
“Giữa người với người, chẳng lẽ ngay cả chút tín nhiệm căn bản cũng không còn sao?”
Ta nói tiếp: “Ta vốn là người ngoài sao trong vậy. Một khi đã chấp thuận, tự nhiên cũng là đã cân nhắc thấu đáo.”
Thấy chàng vẫn không tin, ta nháy mắt trêu nhẹ: “Chàng không hiểu đâu, để ta nói cho chàng biết. Nhà ta có tám huynh đệ tỷ muội, từ nhỏ đến lớn, ta phải ở chung với bốn người tỷ muội trong một gian phòng.”
Không có cách nào khác phụ thân ta chức quan thấp, bổng lộc chẳng là bao, ruộng vườn cũng không nhiều, chẳng đủ mua nổi một căn nhà rộng rãi.
Người trong nhà ngày một nhiều, chỗ ở cũng ngày càng chật chội.
Dù đại tỷ và nhị tỷ sau này đã xuất giá, nhưng đại ca cưới vợ, tứ muội và ngũ muội cũng dần lớn lên, chiếm không gian không ít.
Hứa Thất lang hơi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Tám người huynh đệ? Bốn người tỷ muội?”
Chàng vốn là con một, hiển nhiên chưa từng trải qua cảm giác chen chúc như vậy.
Ta khẽ thở dài: “Đúng vậy… Aizz, chật chội đến mức muốn phát điên! Dù nói là náo nhiệt vui vẻ thật đấy, nhưng ta đến một chỗ yên tĩnh để ở riêng cũng chẳng có.”
Ta nhìn Hứa Thất lang với ánh mắt đầy chân thành, nói: “Chàng không hiểu đâu. Từ nhỏ ta đã có một tâm nguyện chỉ mong có được một gian phòng của riêng mình. Đồ đạc trong phòng được bài trí theo ý ta, có thể yên tĩnh đọc sách, viết chữ, không bị ai làm phiền.”
Hứa Thất lang trợn mắt, há miệng không nói nên lời: “…Nàng đồng ý gả cho ta… chỉ vì muốn có một căn phòng riêng sao?”
Ta xấu hổ gật đầu: “Đợi khi ta sinh được hài tử, chàng cứ an tâm lên núi tu tiên. Ta thật sự không ngại. Ta chỉ… rất, rất muốn có một gian phòng thuộc về riêng mình thôi!”
Hứa Thất lang: “…”
6.
Ta cùng Hứa Thất lang trò chuyện một lúc, phát hiện sắc mặt chàng mỗi lúc một đỏ hơn.
Thấy trán chàng đã rịn mồ hôi, tay chân luống cuống không yên, ta ân cần hỏi: “Chàng… có phải muốn đi nhà xí không?”
Bộ dạng này giống hệt tam đệ nhà ta mỗi khi nhịn tiểu đến bức bối.
Phụ thân từng nói, nam nhân mà nhịn quá lâu sẽ sinh bệnh, không thể coi thường.
Hứa Thất lang hình như chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt đại biến, cuống quýt quát lên: “Đừng lo cho ta! Đừng đụng vào ta! Đừng lại gần!”
Thấy chàng như gặp kẻ địch, ta thật sự chẳng biết nên nói gì cho phải.
“Cứ nhịn mãi thì không hay đâu, chi bằng đi nhà xí một chuyến đi.”
Hứa phu nhân quả thật cũng quá cứng rắn để phòng con trai bỏ trốn, bà sai người trói chặt suốt từ chiều đến giờ.
Ta cảm thấy vẫn nên lấy lý lẽ để thuyết phục thì hơn, dù sao thì… một nam nhân lớn chừng ấy cũng không thể để xảy ra chuyện bẽ mặt như tè ra quần được.
Thế là ta bước đến, định giúp chàng gỡ dây trói sau lưng.
Thế nhưng, nút dây buộc quá chặt, ta loay hoay mãi, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn chẳng tháo nổi.
Mà bên kia, mặt mũi Hứa Thất lang đã tái xanh còn không ngừng hô ta lui ra, thậm chí còn vùng vẫy định chạy khỏi phòng.
Nhưng chàng đang bị trói chẳng khác nào cái bánh chưng, còn chạy được đi đâu?
Vừa mới đứng lên, chưa đi được mấy bước đã “bụp” một cái ngã sấp mặt xuống đất.
Ta nhìn mà cũng thấy thay chàng xấu hổ giùm nếu mà ngay trước mặt ta mà nhịn không nổi thì sau này biết nhìn ta thế nào cho được?
Bất đắc dĩ, ta chỉ đành nói: “Đừng động đậy nữa! Ta đi lấy kéo cắt dây cho chàng là được!”
Cuối cùng, ta cũng cắt đứt được đoạn dây kia.
“Không sao rồi, mau đi giải quyết đi!”
7.
Đôi mắt Hứa Thất lang đỏ rực như nhuốm máu, chàng đứng bất động tại chỗ, chỉ xoay đầu lại nhìn ta.
Ánh mắt ấy… có chút lạ tựa như dã thú bắt gặp con mồi mê hoặc khó cưỡng.
Ta vô thức lùi lại hai bước: “Chàng sao thế…”
Lời còn chưa dứt, trước mắt chợt quay cuồng Hứa Thất lang bất ngờ ôm ngang eo ta nhấc bổng lên.
“A! Chàng làm gì vậy? Mau thả ta xuống!”
Ta hơi hoảng, ra sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô ích.
Nam nhân, cho dù vóc người có gầy đến đâu, thì sức lực vẫn vượt xa nữ tử như ta.
Hứa Thất lang mặt đỏ như lửa, qua lớp xiêm y mỏng, ta còn có thể cảm nhận rõ thân thể nóng rực của chàng.
Chàng bế ta đi mấy bước, rồi ném thẳng ta lên chiếc hỷ sàng.
Lưng ta đau điếng hình như bị một quả táo tàu đè trúng…
“Rốt cuộc chàng muốn…”
Chưa kịp nói hết, chàng đã nhào tới, hơi thở nóng rực, môi khô khốc dán lên cổ ta.
“A! Chàng không đi… nhà xí nữa à?”
Ta thật sự không hiểu nổi vì sao chàng bỗng biến thành như vậy.
Nương từng có nói sơ lược vài lời về chuyện phu thê phòng the, nhưng lúc ấy nói rất hàm hồ mơ hồ…
Hóa ra là thế này sao?
Hứa Thất lang tựa như mất khống chế, vừa hôn dọc cần cổ ta, vừa thở gấp nói: “Chúng ta… sinh một đứa con… cho như ý các người…”
Chàng có thể nghĩ thông suốt là chuyện tốt, nhưng mà… không thể như thế này được!
Ta vội vàng đẩy chàng ra, kêu lên: “Khoan đã! Chàng đè trúng ta rồi… Ôi chao, toàn là lạc rang…!”
“Phiền phức quá!”
“Ta bị gai đâm vào chân rồi mà…”
“Im miệng! Không mở miệng ra…”
Lúc này, Hứa Thất lang sớm đã chẳng còn để tâm tới những lời ta nói.
Sáng hôm sau.
Ta toàn thân mỏi nhừ, vừa ôm thắt lưng vừa ngồi dậy, chỉ cảm thấy bản thân như vừa bị hành hạ một trận tra tấn địa ngục.
Chỉ vậy thôi… mà đã là trong lúc chàng không tình nguyện?
Nếu chàng mà thật lòng muốn thì ta… liệu còn mạng sống để ngồi đây than thở nữa hay không?