Chương 4 - Hôn Phu Của Ta Nói Chàng Là Đoạn Tụ

18

Ta ở lại bên phụ hoàng, phải dỗ dành người rất lâu mới có thể làm dịu đi tâm trạng của người.

Phụ hoàng luôn yêu thương ta nên đặc biệt chú trọng đến chuyện hôn nhân của ta. Việc Lục Kỳ An từ chối hôn sự, là điều mà người chưa từng nghĩ tới.

“Phụ hoàng, đừng giận nữa, có lẽ Lục Kỳ An chỉ là chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, chúng ta hãy cho hắn thêm chút thời gian.”

Phụ hoàng thở dài, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ áy náy.

“Bàn Bàn, nếu biết trước như vậy, phụ hoàng sẽ không chỉ hôn cho con… Phụ hoàng nhất định sẽ tìm cho con một phu quân tốt hơn.”

Tại sao phụ hoàng lại nói như vậy?

Ta đang bối rối thì Phụ hoàng nắm chặt tay, khẽ nói:

“Ta nhìn là biết ngay, thằng nhóc Lục Kỳ An kia, trong lòng đã có người rồi…”

Lục Kỳ An đã có người trong lòng?

Ta im lặng hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều. Một lúc lâu sau, ta mới lên tiếng:

“Phụ hoàng, Bàn nhi dù là công chúa, nhưng nếu thua, cũng phải thua một cách rõ ràng.”

Nói xong, ta ngồi lên kiệu và đến tướng quân phủ, trong lòng không ngừng bất an. Nếu Lục Kỳ An thực sự đã có người trong lòng…

Ta dựa lưng vào gối mềm, không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

Vì đi quá vội, nên ta dùng chiếc kiệu mà ta thường đi khi ra ngoài. Nếu biết trước kết quả là thế này, ta chắc chắn sẽ chọn một chiếc kiệu khác.

Ít ra, cũng không đến nỗi… mất mặt như vậy.

19

“Xin công chúa thứ tội, tướng quân hiện đang bận xử lý chuyện riêng, ngài có lệnh… bất kể là ai đến cũng không gặp…”

Vậy là ta bị chặn lại ngoài tướng quân phủ.

“Bất kể ai cũng không gặp sao?”

Tên thị vệ thoáng sững người, giọng nói có phần lúng túng.

“Tướng quân có nói, chỉ gặp một người, nhưng người đó không phải là công chúa điện hạ…”

Ta chớp mắt, không thốt nên lời.

Tấm mạng che mặt bay nhẹ trong lành gió, lúc này ta mới nhớ ra vết son lem ở khóe môi, ta vẫn chưa chỉnh sửa lại.

Không rõ là với tâm trạng gì, ta quay lại kiệu, trở về theo đường cũ.

20

Tin Lục Kỳ An từ chối hôn sự đã nhanh chóng bị lan truyền ra ngoài. Thêm vào việc ta bị từ chối tại cửa tướng quân phủ ngày hôm đó, kinh thành liền dậy sóng những lời đồn đại.

Hầu hết đều liên quan đến ta.

Người ta đồn rằng hôm đó ta che mạng, sau khi bị Lục tướng quân từ chối, đã khóc mãi không ngừng, thậm chí còn chạy đến tướng quân phủ. Nhưng cuối cùng, ngay cả cửa tướng quân phủ cũng không vào được…

Khi nghe những lời đồn đó, Tiểu Vân giận đến mức muốn tự tay xé rách miệng của kẻ phao tin.

Còn ta chỉ bất lực khẽ nhếch môi cười nhạt, không muốn nói một lời nào.

“Điện hạ… Lục Kỳ An, tên đại ngu ngốc ấy, vẫn chưa hồi âm sao?”

Ngày bị từ chối đó, ta vẫn không từ bỏ. Nhiều lần gửi thư cho Lục Kỳ An, hy vọng có thể nói chuyện với hắn một cách đàng hoàng. Nhưng tất cả thư từ gửi đi đều không có hồi âm.

Lục Kỳ An dường như rất bận.

Bận việc gì chứ? Có lẽ là bận bên người trong lòng của hắn.

Hắn quả thật rất tài giỏi, bảo vệ người trong lòng mình vô cùng kín đáo. Đến tận hôm nay, ngay cả ta cũng không biết chút thông tin nào về người đó.

Ta khép mắt, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lục Kỳ An, ngươi đúng là kẻ dối trá. Rõ ràng đã nói với ta là không có người trong lòng mà…

Ta tâm trạng không tốt, cả ngày chỉ ở lì trong phủ. Phụ hoàng biết chuyện, liền đến thăm ta.

Vừa mới tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa, mũi ta đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt. Phụ hoàng cười rạng rỡ.

“Bàn Bàn à, đừng nghĩ ngợi chuyện gì khác nữa, cũng đừng nghĩ đến tên tiểu tử Lục Kỳ An kia. Phụ hoàng đặc biệt nhờ người làm món đùi thỏ nướng cho con, thơm lắm, mau thử đi!”

Đùi thỏ nướng…

Nhớ lại chuyện gì đó, gương mặt ta càng lúc càng tối sầm lại.

“Con không ăn.”

Ta ghét đùi thỏ nướng.

Cũng ghét… Lục Kỳ An.

21 Có người mời ta đi dự tiệc trà thưởng hoa.

Dù sao ta cũng không thể trốn mãi trong phủ được, nên sau khi suy nghĩ một hồi, ta quyết định tham dự buổi tiệc.

Hơn nữa, nghe nói Lục Kỳ An cũng sẽ đến dự tiệc này. Ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn gặp hắn để nói chuyện.

Thực lòng, ta rất thích Lục Kỳ An.

22 Lục Kỳ An lẩn khuất trong góc của bữa tiệc. Ta nghe nói, hắn đến dự buổi tiệc này chỉ để tìm ai đó.

Không biết hắn muốn tìm ai…

Khi thưởng trà, ta không sao kiềm chế được ánh mắt của mình mà cứ nhìn về phía Lục Kỳ An.

Nam nhân trong bộ y phục đen, thắt lưng màu lam bạc làm nổi bật vòng eo thon chắc khỏe.

Có lẽ vì đã trở về kinh, hắn dường như bớt đi vẻ nghiêm nghị. Tóc dài vấn gọn trong chiếc trâm ngọc, khuôn mặt đẹp đẽ đến lạ kỳ. Không giống một tướng quân từ nhỏ đã canh giữ biên cương mà giống như một tiểu công tử quý tộc lạnh lùng trong Tử Cấm Thành.

Chỉ có điều, ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm khiến ta không thể nhìn thấu.

Không biết hắn đang nghĩ gì…

Càng nhìn, ta càng cảm thấy không thể kiềm chế được.

Dù sao trong quân doanh, ta đã cùng hắn ăn ở ba tháng. Ta đã quen với việc ở bên cạnh hắn. Cả quãng thời gian dài không gặp, nói rằng không nhớ hắn, quả thật là không thể.

Nghĩ vậy, ta đứng dậy, bước về phía Lục Kỳ An.

“Lục tướng quân…”

“Điện hạ.”

“Thư ta gửi, tướng quân có nhận được không?”

Lục Kỳ An im lặng một lúc, giọng nói nghiêm túc và dứt khoát.

“Công chúa điện hạ, thần nghĩ lần trước trước mặt hoàng thượng, thần đã nói rất rõ ràng. Thần không muốn cưới công chúa.”

Giọng ta khẽ run rẩy.

“Vì sao?”

“Thần không thích công chúa, xin công chúa đừng tiếp tục dây dưa nữa.”

Không muốn mất mặt, ta nói:

“Lục Kỳ An, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn kháng chỉ sao?”

“Thần cũng không muốn, nhưng thần không muốn khiến người trong lòng của mình phải khó xử. Nếu hoàng thượng và điện hạ muốn hỏi tội, chỉ mong công lao quân ngũ của thần có thể giữ lại mạng sống này. Người trong lòng của thần rất nhút nhát, cần có thần ở bên cạnh.”

Ta không thể nói thêm lời nào nữa.

Khi nhận ra sự kì lạ thì không khí của buổi tiệc đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Ta cùng Lục Kỳ An nói chuyện ở góc khuất này, không biết vừa rồi có bao nhiêu người đã nghe thấy.

Nhưng ta cũng không còn lòng dạ nào mà quan tâm được nữa. Khi quay người bước đi, bước chân ta trở nên loạng choạng.

“Vậy chúc tướng quân cùng người trong lòng hạnh phúc, bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.”

“Đa tạ công chúa điện hạ.”

Giọng nói dứt khoát, mạnh mẽ, không hạ mình cũng không kiêu ngạo.

Tốt lắm, rất tốt.

Ta nhanh chóng bước đi, chỉ là bóng lưng có chút chật vật.

23 “Tiểu Vân, thông báo cho mọi người, từ nay về sau không cần gửi thư đến tướng quân phủ nữa.”

Nghe xong, Tiểu Vân chỉ đáp lời rồi không hỏi thêm gì nữa.

Ta đau lòng buồn bã trở về phủ, từ đó không bước chân ra khỏi phủ nửa bước.

Bây giờ, ngay cả cửa phòng ta cũng không muốn bước ra. Phụ hoàng lo lắng nên sai người mang đến cho ta hàng loạt tranh vẽ các mỹ nam trong kinh thành, nhưng ta chẳng có tâm trí nào mở ra xem.

Chỉ cảm thấy… thật mệt mỏi.

24

Giờ Thân, trong tướng quân phủ, Dương Chu đang bẩm báo điều gì đó với Lục Kỳ An.

“Tướng quân, vẫn chưa tìm thấy… Tử Cấm Thành dường như không có người này.”

Ngay từ ngày trở về kinh, Lục Kỳ An đã ra lệnh cho Dương Chu đi tìm Vương Bàn. Nhưng không hiểu vì sao, đã nửa tháng trôi qua, gần như tìm khắp kinh thành mà vẫn không thấy tung tích của người mà hắn ngày đêm nhớ thương.

Lục Kỳ An khẽ day trán, thở dài một tiếng, đang định nói gì thì có người báo tin. Dường như là người từ phủ công chúa đến.

“Người từ phủ công chúa đến làm gì?”

“Là thị nữ thân cận của công chúa, nói là đến để xin lại các bức thư mà phủ công chúa đã gửi.”

Nghe xong, sắc mặt Lục Kỳ An trở nên bình thản.

“Mời vào.”

Dương Chu thoáng ngạc nhiên.

Không hiểu sao, mỗi khi nghe đến hai từ “công chúa”, biểu cảm của tướng quân lại có chút lạnh lùng.

Rõ ràng Thẩm Bàn công chúa sắc nước hương trời, tài hoa cũng không kém, nhưng không hiểu vì sao, tướng quân lại tỏ ra căm ghét nàng.

Như thể… coi công chúa như kẻ địch giết cha giết mẹ của mình vậy …

25

Tiểu Vân giữ vẻ mặt lạnh lùng khi nhận lại những lá thư từ tay Lục Kỳ An, cẩn thận dùng khăn tay gói lại.

Nàng biết, từng lá thư đều là tâm tư của công chúa nhưng Lục Kỳ An lại không biết trân trọng.

Đang định rời đi thì Lục Kỳ An bỗng gọi nàng lại.

“Chờ đã, chiếc khăn tay của ngươi…”

Tiểu Vân vẻ mặt không thay đổi, nhưng giọng nói có chút lạnh nhạt.

“Chiếc khăn này thêu hình quả hồng lệ, là loại trái cây mà điện hạ yêu thích nhất. Hoàng thượng cưng chiều, nên hạ lệnh rằng chỉ có công chúa điện hạ mới được phép dùng vật liệu có thêu quả hồng lệ này. Tướng quân ở biên cương lâu ngày, nên hẳn chưa từng thấy qua.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng “rắc”.

Lục Kỳ An đã bóp nát chiếc chén trà trên bàn.