Chương 3 - Hôn Phu Của Ta Nói Chàng Là Đoạn Tụ
11
Không hiểu vì sao, gần đây Lục Kỳ An dường như đang tránh mặt ta. Sau khi ăn đùi thỏ của ta, hắn hầu như không quan tâm đến ta nữa…
Khi đến bữa ăn, hắn đều bảo Dương Chu mang đến cho ta. Không những thời gian hắn ở trong trướng càng ngày càng ít mà đến cả buổi tối, hắn cũng đợi khi ta ngủ rồi mới về.
Đêm đó, ta giả vờ mệt mỏi mà đi ngủ sớm, cuối cùng cũng đợi được hắn.
Người trước mặt mặc bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ thẫm, bộ trang phục đơn giản nhưng được hắn khoác lên lại toát ra vẻ cao quý và gọn gàng.
Dưới ánh trăng, thiếu niên trong sắc đỏ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan rõ ràng.
“Lục Kỳ An, ngươi đang trốn tránh ta sao?”
“Không có.”
“Rõ ràng là có!”
Lục Kỳ An không đáp lại.
Sau một hồi im lặng, hắn hỏi ta, trong nhà có tỷ tỷ hay muội muội không.
Ta là công chúa duy nhất và cũng là người con cuối cùng của phụ hoàng ta nên không có tỷ muội gì nữa, chỉ có mấy hoàng huynh.
“Không có.”
Một lúc lâu sau, ta nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ. Tiếng thở dài ấy trầm thấp, có chút mệt mỏi.
“Vương Bàn, nếu ngươi có tỷ tỷ hay muội muội thì tốt rồi…”
Ta hơi khó hiểu.
“Tại sao?”
Lục Kỳ An hạ thấp đôi mắt, hàng mi dài dày, trong đôi mắt ấy có sự sáng tối đan xen, dường như còn sâu thẳm hơn cả màn đêm vô tận này.
Hắn nói: “Ngươi không hiểu được đâu.”
Ta rốt cuộc không hiểu điều gì?
12
Lục Kỳ An không quan tâm đến ta, ta bèn tìm hai người đồng đội từ lần săn bắn trước. Đùi thỏ hôm đó thật sự rất ngon nên ta hỏi họ cách nướng như thế nào.
Chúng ta trò chuyện về nướng thỏ, về những điều thú vị, cuối cùng, nhắc đến Lục Kỳ An.
“Không hiểu sao, dạo gần đây tướng quân cứ nhìn chằm chằm vào một chiếc khăn tay mà ngẩn người.”
Ta sững người.
“Khăn tay gì cơ?”
“Không nhìn rõ, nhưng tướng quân chắc chắn là đã có người trong lòng rồi.”
Nghe vậy, ta có cảm giác như bầu trời sụp đổ.
“Tướng quân có người mình thích rồi sao?”
“Phải đó, dạo gần đây, tướng quân không chỉ thường xuyên tắm rửa, tâm trạng cũng rất tốt, không còn nghiêm khắc như trước nữa. Vương Bàn, ngươi nói xem, tướng quân thích ai?”
Ta không trả lời.
Người kia lại nói:
“Ta nghĩ, chắc chắn là muội muội của phó tướng. Lần trước muội muội của phó tướng đến quân doanh thăm, tướng quân còn giữ nàng lại nói chuyện một mình nữa!”
Ta vẫn im lặng, nhưng tâm trạng càng lúc càng tệ.
Chẳng lẽ, Lục Kỳ An thật sự thích muội muội của Dương Chu sao?
Khi Lục Kỳ An tìm ta, ta đang ngồi thẫn thờ trên tảng đá. Hai người kia dường như nói gì đó, nhưng ta chẳng còn nghe thấy nữa.
“Các ngươi đang làm gì?”
Giọng của Lục Kỳ An có chút lạnh lùng.
Ta nhìn hắn, đột nhiên thấy bực bội.
“Chẳng làm gì cả.”
Nói xong, ta lướt qua hắn mà đi thẳng.
13
Ta uể oải nằm dài trên giường. Một lúc lâu, ta thở dài rồi lại lăn một vòng trên giường.
Khi Lục Kỳ An trở về, ta quay lưng lại với hắn, cố tình không nhìn.
Tiếng động nhỏ vang lên bên tai, âm thanh của vải áo cọ xát rõ ràng hơn bao giờ hết. Ta cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Cuối cùng ta quyết định che tai lại.
“Vương Bàn, ngươi tại sao… lại không để ý đến ta?”
Ta không nghe thấy!
Lục Kỳ An khẽ đẩy vai ta một cái, hết cách trốn tránh nên ta đành quay lại liếc nhìn hắn.
Y phục trắng toát lên vẻ thanh nhã và cao quý. Một chiếc thắt lưng gọn gàng, tôn lên thân hình mạnh mẽ và vòng eo vững chãi.
Ta nhìn thoáng qua rồi lập tức tránh ánh mắt đi.
Haiz…
Ở quân doanh cũng đã lâu, có lẽ đến lúc ta nên quay về rồi.
Suy nghĩ một lúc, ta hỏi.
“Tướng quân, ngài có người mình thích không?”
Lời vừa dứt, ta liền nhận được một ánh mắt nóng bỏng. Ta có chút khó hiểu
Hắn nhìn ta làm gì?
Chỉ một giây sau, Lục Kỳ An đã hạ mắt xuống. Một lúc lâu sau, hắn đáp:
“Không có.”
Nghe câu trả lời ấy, ta thở phào nhẹ nhõm.
Không có là tốt!
Còn đang định nói gì thêm, Lục Kỳ An liền hỏi ngược lại:
“Vương Bàn, vậy còn ngươi?”
Ta nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Chớp mắt vài cái, ta đáp:
“Ta cũng không có. Nhưng mà, tiểu công chúa xinh đẹp, dịu dàng đáng yêu…”
Sắc mặt của Lục Kỳ An lạnh hẳn đi.
“Ngươi thích nàng sao?”
Ta gật đầu, tiếp tục tự khen bản thân.
“Công chúa phong hoa tuyệt đại, thích nàng là điều bình thường mà…”
Không biết vì sao, sắc mặt của Lục Kỳ An càng lúc càng tối sầm lại.
“Tướng quân, ngài sao vậy?”
“Không sao!”
Nói xong một cách đầy bực bội, Lục Kỳ An liền nằm xuống ngủ.
Hắn sao thế nhỉ?
14
Khi ta đang thu dọn hành lý chuẩn bị khởi hành thì Lục Kỳ An đang huấn luyện binh sĩ.
Thiếu niên trong bộ giáp tối màu, dáng vóc cao ráo và kiên cường. Đôi mắt đẹp đẽ nhưng sâu thẳm không thấy đáy, tựa như một hồ nước lạnh lẽo.
Hắn nói:
“Nam nhân cũng không sao cả… Vương Bàn, ở kinh thành chờ ta.”
Ta có chút không hiểu lời này của hắn có ý gì nhưng vẫn vẫy tay chào hắn:
“Tướng quân, tạm biệt.”
Lục Kỳ An, ta sẽ đợi ngài trở về kinh thành rước ta.
15
Vừa về đến kinh thành, ta liền nóng lòng tìm đến phụ hoàng.
“Phụ hoàng, con muốn gả cho Lục Kỳ An.”
Sau mấy tháng tiếp xúc, ta đã yêu Lục Kỳ An mất rồi. Tất nhiên là ta phải gả cho hắn.
Phụ hoàng vuốt râu, cười rất vui vẻ.
“Ta đã biết mà…”
Nhưng ngay sau đó, phụ hoàng như chợt nhớ ra điều gì, liền thay đổi sắc mặt.
“À phải, Bàn Bàn, mau cùng ta đến gặp mẫu hậu con giải thích. Là con tự mình muốn đến quân doanh, ta cản không được, nếu không bà ấy lại mắng ta”
“… Được thôi.”
16
Khi Lục tiểu tướng quân trở về kinh thành, ta đang ở trong phủ công chúa của mình ăn thạch vải.
Khi tiểu tỳ Tiểu Vân báo cho ta tin này, ta liền vội vàng bảo nàng giúp ta thay y phục và trang điểm.
Sự nôn nóng của ta nhanh chóng bị Tiểu Vân trêu chọc:
“Công chúa điện hạ thật là gấp không đợi được muốn gặp Lục tiểu tướng quân ngay nhỉ… không đúng, là phò mã gia của chúng ta.”
Gương mặt ta bỗng chốc đỏ bừng lên. Ta múc một muỗng thạch vải, cố tỏ ra bình tĩnh:
“Ta chẳng vội gì cả, ăn xong rồi mới trang điểm cũng được.”
Dù nói vậy, nhưng nhìn món ngọt yêu thích thường ngày, ta lại chẳng còn chút khẩu vị nào.
Tiểu Vân nói không sai, ta quả thật rất muốn gặp Lục Kỳ An. Mấy tháng xa cách, bảo không nhớ hắn thì đúng là nói dối.
Không biết giờ này hắn thế nào…
Nghĩ tới nghĩ lui, ta lại để tâm trí mình bay xa hơn. Khi ta giật mình tỉnh lại, ta mới nhận ra mình đã tưởng tượng cảnh hôn lễ của mình với Lục Kỳ An rồi…
Suy nghĩ như vậy, tuyệt đối không thể để ai biết, nếu không sẽ quá xấu hổ.
Nhưng mà… Lục Kỳ An mặc hỷ phục chắc chắn sẽ rất đẹp.
Lúc này, phụ hoàng chắc đã hạ chiếu rồi nhỉ?
Thời gian trôi qua từng chút một, ta thực sự không thể kiên nhẫn được nữa bèn bảo Tiểu Vân giúp ta trang điểm.
Tiểu Vân cười khúc khích, rất nhanh liền bắt tay vào làm.
Ta nhìn vào gương, ngắm khuôn mặt rực rỡ của mình lúc này mới chợt nhớ ra, Lục Kỳ An vẫn chưa từng thấy ta trong trang phục nữ nhi.
Nhưng ta nổi danh khắp kinh thành là tiểu công chúa tài sắc vẹn toàn, hắn chắc hẳn cũng sẽ thích ta.
Đang lúc Tiểu Vân điểm son môi cho ta, bỗng nhiên thị vệ hớt hải vào báo tin. Ta vẫn ngồi yên lặng, chờ Tiểu Vân thoa xong son môi.
“Chuyện gì mà vội vã như vậy?”
“Điện hạ, Lục tướng quân kháng chỉ rồi…”
Màu son đỏ rực bị lệch khỏi khóe môi, để lại một vệt đỏ nổi bật trên má.
Ta đứng bật dậy, thậm chí không kịp chỉnh trang y phục mà chỉ đeo vội tấm mạng che mặt lên rồi lao thẳng đến ngự thư phòng.
Lục Kỳ An kháng chỉ sao?
Vì cớ gì…
Ta chỉ cảm thấy trái tim dần dần rơi xuống đáy, đôi tay cũng lạnh ngắt, không kìm được mà run rẩy.
17
“Hoàng thượng, thần không muốn…”
Sắc mặt phụ hoàng trông rất tệ.
“Lục Kỳ An, ngươi chẳng lẽ muốn kháng chỉ sao? Trẫm đã ban hôn nữ nhi mà trẫm yêu thương nhất là Bàn Bàn cho ngươi, vậy mà ngươi dám…”
Khi ta đến nơi, không khí trong điện gần như yên ắng tuyệt đối. Sau khi hành lễ với phụ hoàng, ta còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy tiếng động vang lên, mạnh mẽ và dứt khoát.
Lục Kỳ An quỳ nghiêm trang dưới đất, giọng nói của hắn không có chút do dự nào.
Hắn nói:
“Thần không muốn cưới công chúa điện hạ làm thê tử.”
Trên đường đến đây, ta đã nghĩ đến rất nhiều lý do khiến Lục Kỳ An kháng chỉ. Nhưng không bao giờ ta nghĩ đến…
Hắn không muốn cưới ta…
Tâm trí ta gần như rối loạn nhưng ta vẫn cố giữ bình tĩnh.
Không phải ai cũng muốn làm phò mã, huống hồ Lục Kỳ An vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi, tự do tự tại, tương lai xán lạn với tiền đồ rộng mở.
Ta lên tiếng biện giải cho hắn:
“Lục tướng quân vừa trở về kinh, có lẽ đường xá xa xôi, cơ thể mệt mỏi, chưa tiện đưa ra quyết định. Chúng ta hãy để Lục tướng quân nghỉ ngơi rồi hãy bàn chuyện này sau.”
Lục Kỳ An liếc nhìn phụ hoàng đang đen mặt, cuối cùng cũng im lặng. Ánh mắt hắn hướng về phía ta, mang theo sự dò xét, nhưng rất nhanh sau đó liền dời đi.
“Đa tạ công chúa điện hạ…”
Nhưng vì sao ánh mắt của hắn nhìn ta lúc này lại mang theo sự thù địch?