Chương 15 - Hôn Nhân Trong Cạm Bẫy
Ta thản nhiên nói : "Hầu gia, nếu ngài từng trải qua một đoạn ký ức thống khổ rồi lại nhìn thấy ngài và sự việc trong đoạn ký ức ấy , chẳng phải sẽ gợi lên cảm giác đau đớn và nghẹt thở sao ?"
Ngô Chi Vu há miệng: "Tố Vân..."
Ta bình tĩnh nói : "Chỉ cần nhìn thấy ngài, ta sẽ nhớ lại những ngày tháng khuất nhục nan kham tại Tĩnh An Hầu phủ."
"Năm xưa ngài dùng uy quyền bức ép ta gả cho ngài nhưng lại chưa từng tôn trọng ta ."
"Mộng ước phu thê ân ái, đầu bạc răng long từ thuở bé của ta đều bị ngài hủy hoại cả rồi ."
Ngô Chi Vu run rẩy nói : "Giờ đây đã khác xưa, sau này ta cam đoan, chỉ có một mình nàng thôi... Cầu nàng, hãy tha thứ cho ta thêm một lần nữa!"
Hắn nhìn có vẻ đáng thương nhưng tất cả đều do chính hắn gây ra .
"Hầu gia, kỳ thực con người ngài bạc tình đến mức khiến người ta sợ hãi. Tiền phu nhân Lý thị của ngài chẳng hề phạm lỗi lầm gì, vậy mà ngài chỉ vì sự đổ oan giá họa của Bạch Hi Nương mà khiến nàng ấy uất ức qua đời."
"Đối với Bạch di nương, ngài cũng xem như đã dốc lòng yêu thương một hồi. Thế nhưng một khi ân sủng không còn thì ngài sẽ vứt bỏ nàng ấy như giẻ rách."
"Ngài là kẻ bạc tình bạc nghĩa nhất mà ta từng gặp."
Kỳ thực ta đã sớm nhận ra điều này .
Nếu Ngô Chi Vu quả thật đáng tin cậy thì Bạch di nương sẽ không bất an đến thế. Kỳ thực nàng ta cũng đã sớm nhìn thấu bản tính của Ngô Chi Vu, chỉ e rằng bản thân sẽ lâm vào kết cục như Lý thị.
Ta thở dài một tiếng: "Hầu gia, ngài và ta đã hòa ly, một lần chia ly, đôi bên đều tìm thấy niềm vui riêng."
"Xin ngài về sau đừng tìm đến ta nữa."
Hai mắt Ngô Chi Vu đỏ hoe, đáng thương đứng tại chỗ.
Khoảnh khắc xoay người đi , ta cũng thoáng chút rung động.
Từng có lúc khi ta vừa hay tin mình mang thai, ta đã nảy sinh ảo vọng về hắn . Ta hy vọng có thể cùng hắn làm một đôi phu thê ân ái, sống bình yên trọn đời như cha mẹ của ta .
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn nói ra lời muốn ta giao đứa trẻ cho Bạch Hi Nương, ta đã triệt để đoạn tuyệt mọi mộng ảo!
Hãy buông tha cho ta , cũng là buông tha cho chính mình .
Sau lần nói rõ này , Ngô Chi Vu đã lâu không xuất hiện.
Nhưng qua một thời gian, hắn lại bắt đầu thỉnh thoảng dẫn Tường Ca Nhi đến Cao gia thăm ta .
Đứa trẻ càng lớn càng ỷ lại nương thân , ta cũng nhớ con.
Nhưng điều này không có nghĩa là ta nguyện ý diện kiến Ngô Chi Vu.
Cho nên mỗi lần hắn đến, ta đều để đệ đệ ra ngoại viện đón con vào , còn bản thân thì tránh mặt.
Cho đến ba năm sau , Ngô Chi Vu lại một lần nữa ghé thăm.
Lần này ta không để đệ đệ ra mặt mà đích thân ra ngoài tiếp đãi.
Ngô Chi Vu thấy ta , mắt hắn sáng rực, cảm khái nói : "Tố Vân... Đã lâu không gặp."
"Nàng... Cuối cùng cũng chịu gặp ta rồi ..."
Ta cất giọng trong trẻo: "Hầu gia, đây là lần cuối cùng ngài và ta gặp nhau ."
"Tháng sau ta sẽ tái giá."
Sắc mặt Ngô Chi Vu tức thì tái mét: "Nàng muốn tái giá... Nhưng bao năm qua ta vẫn luôn chờ đợi nàng. Hầu phủ không có thêm một nữ nhân nào, ta giữ thân vì nàng, hy vọng nàng có thể nhìn thấy thành ý của ta ! Tường Ca Nhi và mẫu thân vẫn luôn mong nàng quay về!"
"Ta không còn là kẻ bạc tình bạc nghĩa như nàng tưởng tượng nữa!"
Ta nhàn nhạt nói : "Chuyện của ngài và ta đã qua lâu như vậy , ta sớm đã quên rồi ."
Giờ phút này đối với ta , Ngô Chi Vu cũng như một người xa lạ.
Sớm đã không còn gợn sóng.
Phu quân sắp tới của ta là đệ t.ử của cha.
Chàng trẻ tuổi anh tuấn, tài cao bát đẩu, điều quan trọng nhất là chàng là một nhân nghĩa quân tử.
Hai năm qua chàng vẫn luôn bày tỏ thiện ý, muốn cưới ta .
Nhưng ta thấy mình thân đã tái giá, luôn cảm thấy có chút không xứng đôi.
Bởi vậy vẫn luôn từ chối.
Lần này chàng đề danh kim bảng, đoạt được danh xưng Thám hoa, lại một lần nữa đến nhà ta cầu hôn.
Ta hỏi: "Sau này làm quan, chàng không sợ đắc tội Tĩnh An Hầu sao ?"
Dù sao thì cả triều đình đều biết Tĩnh An Hầu đối với ta tình sâu như biển, khổ sở chờ đợi.
Chàng đáp: "Thật ra chí ta không ở quan trường, đạt được công danh chỉ là hy vọng nhạc phụ nhạc mẫu có thể an lòng. Vả lại ta cũng không đi trèo lên thang trời kia , chẳng hề có can dự gì với Tĩnh An Hầu."
"Nếu tiểu thư không chê ta thiếu chí khí thì hãy nhận lời tiểu sinh này đi !"
Chàng nói xong thì cười hì hì, cúi mình vái dài trước ta không chịu đứng dậy.
Ta cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác trái tim một lần nữa rung động.
Thế là ta đồng ý gả cho chàng .
Ta nhìn Ngô Chi Vu bàng hoàng không biết phải làm sao thì khẽ nói : "Hầu gia, tháng sau ta sẽ thành thân . Nếu ngài nguyện ý thì có thể đến uống một chén rượu hỷ mà nếu không muốn , ta cũng không miễn cưỡng. Sau này ngài có đến, ta cũng không còn ở Cao gia nữa."
Cho dù hắn vẫn luôn đứng yên tại chỗ chờ thì ta cũng không có nghĩa vụ phải đáp lại thâm tình của người .
Có những việc, chậm một bước chính là chậm cả một đời rồi .