Chương 4 - Hôn Lễ Màu Máu

13.

Tôi vừa dứt lời thì âm nhạc cũng ngừng.

Trai đẹp gái xinh toàn trường cũng dừng khiêu vũ, chờ đợi một khắc kích động lòng người kia.

Mẹ tôi mặc váy lụa màu trắng, từ từ lên sân khấu. Bà ấy đứng bên cạnh micro, nhìn xung quanh rồi mỉm cười nói: "Các vị, hôm nay là ngày vui của Thiến Thiến nhà tôi, là đêm tân hôn của nó cũng là sinh nhật lần thứ 20..."

Quý Văn Giản không nhịn được mà hỏi tôi: "Thiến Thiến, sao hôm nay lại là sinh nhật của em? Không phải một tháng nữa mới đến sinh nhật của em sao?"

Tôi lắc đầu cười nói: "Không đúng, sinh nhật của em vẫn luôn là ngày mùng 9 tháng 1."

Rất nhiều năm trước đây từng có yêu đạo lùng bắt những đứa trẻ vị thành niên trong tộc của chúng tôi đi luyện đan, cho nên sau đó chúng tôi đều giữ bí mật về ngày sinh thật của mình.

"Vậy vì sao em lại lừa anh?"

Câu hỏi này của Quý Văn Giản có hơi buồn cười.

Tôi nhíu mày hỏi lại: "Không phải anh cũng lừa em hay sao?"

"Anh lừa em cái gì?"

Tôi đang muốn nói tiếp thì mẹ của tôi đã chỉ về phía Quý Văn Giản mà giới thiệu: "Đây là chồng của Thiến Thiến - ngài Quý, chắc hẳn buổi chiều mọi người đều đã gặp cậu ta rồi nhỉ? Thấy sao?"

Mẹ tôi vừa dứt lời thì bà ngoại ở một bên đã cười nói: "Cũng tạm, nhìn không được đẹp cho lắm nhưng được cái trẻ tuổi."

Bà cố tiếp lời: "Tuổi trẻ thì có gì tốt chứ? Kinh nghiệm trên giường không được nha."

Lời này vừa nói ra đã khiến cho ông cố ngoại không vui rồi.

Ông ấy ôm vai của bà cố, nói bằng giọng ai oán: "Sao hả? Vợ không vừa ý với kinh nghiệm của chồng à?"

" y da, chồng à, em không có ý gì đâu, anh đừng hiểu lầm mà!"

Tôi lắc đầu, hai người này đã 200 tuổi rồi mà còn như con nít vậy.

"Bà ngoại nói đúng!" Mẹ tôi gật đầu, cung kính có lễ mà đồng ý với bà cố.

Trong gia tộc của tôi dù cho bề ngoài mọi người đều trông rất trẻ nhưng lại cực kỳ xem trọng khuôn phép và hiếu đạo. Các tổ tiên thường nói rằng vì trường sinh bất lão cho nên nhà họ Thời chúng tôi càng phải một lòng với nhau để tránh kẻ xấu có ý đồ không tốt, dẫn đến họa diệt tộc.

Mẹ tôi dứt lời thì Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình đã liếc mắt nhìn nhau.

Xem ra họ đã bắt đầu cảm thấy không ổn rồi.

Đáng tiếc rằng đã trễ rồi.

Trên sân khấu, mẹ tôi vẫy tay với Diệp Đình Đình.

"Cô Diệp, mời cô lên đây một chút."

Diệp Đình Đình sợ hãi, lúng túng mà nhìn về phía tôi và Quý Văn Giản. Cô ta đang định xin sự trợ giúp thì ba tôi đã nắm chặt lấy tay cô ta rồi kéo thẳng lên sân khấu.

Sắc mặt của Quý Văn Giản cực kỳ khó coi.

"Thiến Thiến, các người đang muốn làm gì vậy?

Ta cười cợt: "Đừng nóng vội. Không phải là cậu ấy đã chấm anh của em rồi hay sao? Cũng phải để cho người lớn trong nhà gặp mặt chứ?"

14.

Trên sân khấu, mẹ tôi nắm lấy tay của Diệp Đình Đình rồi cười nói: "Vị này là cô Diệp, cô ta từng là bạn tốt nhất của Thiến Thiến, nhưng mà chiều nay mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, cô ta làm ra chuyện như vậy với Thiến Thiến..."

Vẻ mặt của Diệp Đình Đình lúc này trắng bệch, cô ta há miệng thở dốc, cố gắng giải thích.

"Dì à, có thể là ngài đã hiểu lầm rồi, chiều nay cháu và Quý Văn Giản chỉ cùng nhau thử lễ phục mà thôi, chúng cháu không làm gì cả."

"Ha, phải vậy không?"

Mẹ tôi cười châm biếm.

Tiếp theo bà ấy nhướng mày nhìn về phía màn hình lớn trên sân khấu.

"Vậy kia là cái gì?"

Diệp Đình nghe nói vậy liền quay đầu nhìn.

Thoáng chốc vẻ mặt của cô ta và Quý Văn Giản bị ngăn cách giữa đám người đồng thời trắng bệch.

Trên màn hình màu trắng đã trình diễn một đoạn phim s.e.x giữa một nam và một nữ.

Nam là chú rể của ngày hôm nay.

Nữ là bạn thân của cô dâu.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào họ. Mặc dù họ đang cười nhưng trong mắt không giấu được sự khinh thường.

"Thiến Thiến, anh..."

Quý Văn Giản hít sâu một hơi định giải thích với tôi nhưng lại không biết phải nói gì mới được. Cùng lúc đó ba của tôi cũng lên sân khấu, ông ấy vừa bước lên đến nơi đã hôn mẹ tôi một cái.

Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình ở bên dưới đã cực kỳ chấn động.

"Hai người họ... loạn luân?"

Tôi cười.

Ngoại tình mà cũng xứng để xem thường loạn luân à?

Mẹ tôi nói lớn: "Các vị tổ tiên, các vị cũng thấy rồi đấy, đã lâu lắm rồi tôi không g.iết người. Nhưng cô Diệp này đã ăn hiếp Thiến Thiến nhà tôi, khuôn phép của nhà họ Thời chúng ta là nếu có người ăn hiếp người nhà chúng ta thì phải lấy cái c.hết để bồi thường."

"Vì thế cho nên..."

Mẹ tôi còn chưa nói xong mà quần chúng bên dưới đã cực kỳ tức giận.

"G.iết cô ta!"

"Mau g.iết cô ta!"

Cuối cùng thì đến lúc này Quý Văn Giản mới nhũn cả chân, bởi vì trong đám người kia đã có người lấy cung tên ra, có người thì rút đao to, cũng có người thả thú cưng ra.

Vô số rắn độc, nhền nhện bò đầy đất.

Cho nên mới nói người bất tử đều tìm chút việc vui để làm.

"A! A Giản cứu em với!"

Diệp Đình Đình sợ đến mức hét toáng lên. Cô ta muốn chạy về phía Quý Văn Giản đang đứng cạnh tôi nhưng còn chưa chạy được đã bị mấy con rắn độc chặn đường.

"Thời Thiến! Các người... Các người muốn làm gì?"

"Các người điên rồi sao? Có tiền thì muốn làm gì cũng được hay sao?"

Vẻ mặt của người luôn tỏ ra kiêu ngạo, lịch sự của Quý Văn Giản giờ phút này cực kỳ đặc sắc. Rõ ràng anh ta sợ đến mức hai đùi phát run nhưng còn ráng tỏ vẻ anh hùng.

Tôi gật đầu cười nói: "Đúng vậy, đúng thật là có tiền thì muốn làm gì cũng được."

Ít ra thì có thể dễ dàng xóa đi mọi dấu vết về bọn họ ở trên thế gian này.

Mắt thấy không còn sớm nữa, tôi cũng mệt rồi cho nên tôi thẳng thừng nói điều kiện với đôi cẩu nam nữ này.

"Đêm nay, các người sẽ chỉ có thể hai sống một, các người cứ thương lượng đi, ai c.hết, ai sống?"

Hãy để chúng tôi xem thử đôi si nam oán nữ đã giẫm lên hài cốt của tôi mà bò lên này cuối cùng thì tình cảm của họ có bền như vàng hay không.

Tôi thật sự rất chờ mong đấy!

15.

Tôi vừa dứt lời thì màn hình trên sân khấu đã thay đổi thước phim đang chiếu.

Mỗi một hình ảnh đều rất đơn giản thôi bạo, đó chính là hình ảnh g.iết người. Có nhiều người bị chém đầu, có người thì bị bắn c.hết, cũng có bị vô số rắn độc cắn c.hết.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra nhưng hình ảnh đó đều là sự thật.

Mắt thấy Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình còn đang rối rắm, tôi liền chỉ vào màn hình lớn có lòng tốt mà nhắc nhở: "Thấy không? Nếu như các người còn chưa chọn được thì sẽ có cái c.hết giống như bọn họ."

"5, 4, 3, 2,..."

"Anh muốn sống!"

"Tôi chọn anh ta!"

Số "1" còn chưa nói ra thì hai người họ đã đồng thời mở miệng, không hẹn mà cùng chọn đối phương.

Tôi cười, điều này cũng trong dự kiến của tôi. Xem đi, đây là hai người tối hôm qua còn yêu nhau đến c.hết đi sống lại, cảm thấy tôi chắn đường bọn họ, tự xưng là tình yêu thật lòng, lớn lên bên nhau từ bé.

Buồn cười.

Thật sự buồn cười!

Các tổ tiên đã áp giải Quý Văn Giản lên giữa sân khấu, cho anh ta và Diệp Đình Đình mỗi người một con dao găm.

Tôi nhỏ giọng lên tiếng: "Ra tay đi!"

"A Giản..."

Nước mắt của Diệp Đình Đình chảy ròng ròng, cô ta cầm dao găm, run rẩy không dám ra tay.

"Đình Đình, anh yêu em."

Quý Văn Giản khẽ mỉm cười với Diệp Đình Đình, sau đó anh ta tiến lên một bước rồi ôm chặt cô ta.

"A Giản, em... em không muốn c.hết."

"Đừng sợ, có anh ở đây..."

Trong nháy mắt máu tươi phun trào.

Quý Văn Giản vừa dứt lời bỗng nhiên không chút do dự mà cắm thẳng con dao găm vào tim của Diệp Đình Đình.

Diệp Đình Đình trợn to hai mắt sau đó ngã trên đất. Cô ta nằm giữa mặt đất đầy máu, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm về phía Quý Văn Giản, có tức giận, có khiếp sợ lẫn sự không cam lòng, c.hết không nhắm mắt.

Ba tôi ngồi xuống kiểm tra, xác định cô ta đã c.hết thì chán ghét nói: "Cô là thứ gì chứ? Dám ăn hiếp con gái của tôi!"

Còn Quý Văn Giản làm xong tất cả mọi chuyện đã tê liệt ngã xuống đất, không ngừng run rẩy.

Mất một lúc sau mới khóc thành tiếng.

Anh ta nằm bò dưới chân tôi, túm chặt lấy làn váy trắng như tuyết của tôi, khóc lóc cầu xin: "Thiến Thiến, vợ à, đều là lỗi của anh. Anh chỉ nhất thời bị ma quỷ mê mất tâm hồn mà thôi, là cô ta dụ dỗ anh, em thả anh đi đi mà..."

"Anh đảm bảo, anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ nhìn người phụ nữ khác, nếu như anh vi phạm lời thề thì anh sẽ mặc cho em xử lý..."

Thiếu niên từng kiêu ngạo, giờ khắc này lại cúi cái đầu cao quý của anh ta xuống.

Tôi không nhịn được mà cúi người xuống, nhìn vào mắt anh ta, nói nhỏ: "Anh biết không? Quý Văn Giản, có lẽ là anh không tin nhưng vốn dĩ anh sẽ có được tài phú nhiều vô kể, còn có thể có năng lực trường sinh bất lão. Đáng tiếc rằng chính tay anh đã phá hủy hết rồi."

Nói xong tôi xoay người về phía các tổ tiên đã vây quanh: "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng đi."

Quý Văn Giản nghe nói vậy thì trong ánh mắt tuyệt vọng kia có một tia sáng xuất hiện.

"Động phòng? Thiến Thiến, em đã tha thứ cho anh rồi phải không?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, khuôn phép của nhà tôi chính là chú rể chỉ cần phải ngủ một giấc với tất cả tổ tiên ở đây thì sẽ có được sự bất tử."

"Quý Văn Giản, anh có nguyện ý không?"

Đã từng, tôi cho rằng đây là sự sỉ nhục với anh ta. Anh ta nhất định sẽ thà chết chớ không chịu khuất phục.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, anh ta vội vàng gật đầu điên cuồng: "Anh nguyện ý! Anh nguyện ý!"

16.

Rất nhanh sau đó các tổ tiên đã dẫn Quý Văn Giản tiến vào động phòng.

Bãi cỏ vốn náo nhiệt trong nháy mắt đã không còn một bóng người.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến, từng có một thiếu niên ở một đêm nọ đã đỏ mặt nói "thích tôi".

Rõ ràng mới chỉ qua hai năm mà như là chuyện của kiếp trước vậy.

Tôi yên lặng đi về.

Ngoài cửa phòng tân hôn tôi gặp được dì nhỏ.

Bà ấy nhỏ hơn mẹ tôi 10 tuổi, tôi được dì chăm sóc từ nhỏ đến lớn cho nên tình cảm giữa hai chúng tôi rất tốt.

Tôi hỏi bà ấy: "Sao dì không vào đó?"

Dựa theo khuôn phép thì bà ấy cũng có thể đi vào để hưởng dụng. Nghe nói các tổ tiên sau khi được hưởng dụng chú rể thì đều sẽ thu được sức mạnh thần kỳ.

Vẻ mặt của dì nhỏ không cảm xúc, bướng bỉnh lắc đầu: "Dì vĩnh viễn sẽ không vào đó. Tất cả mọi thứ ở đây đều làm cho dì cảm thấy ghê tởm."

"Thiến Thiến, con là người đọc sách, học qua lễ nghĩa liêm sỉ, con có hiểu rằng khuôn phép của nhà ta như vậy là không đúng hay không?"

Tôi yên lặng một lát rồi lên tiếng: "Con hiểu."

"Vậy vì sao con không ngăn cản?"

Lập tức bà ấy không nhịn được mà cao giọng hỏi ngược lại tôi.

"Vì sao con phải ngăn cản? Dì à, không phải ai cũng yêu đương mù quáng như dì. Đàn ông có ích lợi gì chứ? Tình yêu có thể biến thành cơm để ăn sao? Rõ ràng là chúng ta có sự sống vĩnh hằng và tài phú vô tận, hưởng thụ tất cả không phải là tốt hơn sao?"

Giờ khắc này, dì ấy nhìn tôi như nhìn một tên điên.

Qua một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Dì nghĩ rằng... Con giống với dì, không phải là con yêu anh ta sao? Giống như dì yêu Tùy Viễn vậy."

Tôi gật đầu.

"Đúng là con từng yêu anh ta, con thấy dì vì dượng mà vui vẻ, đau khổ, oán hận, cho nên con cũng tò mò cảm giác yêu là gì, đúng lúc anh ta xuất hiện cho nên con muốn thử một chút. Nhưng sau khi thử rồi mới phát hiện ra rằng thật chả ra làm sao cả. Vì sao chúng ta phải đem sự vui buồn, giận hờn, yêu thích gửi gắm cho người khác chứ? Chuyện vui còn nhiều như vậy mà?"

Tôi nói xong thì dì ấy im lặng một lúc rồi bỏ đi lần nữa.

Giống như năm ấy, vì oán hận căn nhà này cho nên đã bỏ đi biệt tích.

17.

Lần thứ hai nhìn thấy Quý Văn Giản, tình cảnh của anh ta trùng khớp với cảnh trong mơ của tôi.

Anh ta trần trụi nằm trên giường lớn, khắp người là vết tích xanh tím. Nhìn thấy tôi anh ta tức giận đến đỏ mắt, sau một lát mới miễn cưỡng phun ra một câu:

"Thời Thiến, tôi hận cô! Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô!"

"Ừ, biết rồi."

Cười c.hết.

Nỗi hận của anh ta quý lắm sao?

Tôi căn bản là không thèm quan tâm. Ngược lại tôi sẽ quên anh ta, trong cuộc đời dài đằng đẵng này có nhiều chuyện vui đến thế, anh ta cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc, không đáng để tôi nhớ lấy, càng không xứng để tôi phải oán hận.

Từ hôm nay Thời Thiến tôi đã nên người.

Tôi sẽ không già không chết, không sinh ra cũng không mất đi.

Thọ cùng với trời đất.

18.

Cuối cùng thì Quý Văn Giản cũng chết ở đêm đó. Tôi đã chôn anh ta và Diệp Đình Đình cùng với nhau.

Sau đó tôi đốt giấy kết hôn và ảnh chụp của hai người họ do tôi chụp thành tro bụi.

Có người nói bất tử là sự đày đọa, là nguyền rủa

Nhưng tôi lại cảm thấy, đây là may mắn.

- HẾT-