Chương 3 - Hôn Lễ Màu Máu

9.

Cuối cùng thì Diệp Đình Đình cũng nhận lời mời của tôi.

Dù sao thì có ai sẽ ghét tiền nhiều chứ?

Đặc biệt là người có lòng tham như hai người bọn họ.

Lúc biết được tôi còn có một người anh trai thì bọn họ đã lo rằng tôi không phải là người thừa kế duy nhất. Một khi đã vậy thì chi bằng một lưới bắt hết của hai "anh em" nhà chúng tôi, sau đó chế tạo một sự cố ngoài ý muốn rồi thuận lý thành chương thừa kế tất cả tài sản của nhà tôi.

Thấm thoát đã đến mùng chín, hôm nay là chủ nhật, cũng là thời gian để làm việc.

Hoàng lịch có đề: Hôm nay hợp để kết hôn cũng hợp để mai táng.

Chậc, thật sự là một ngày tốt đấy!

Ngay từ sáng sớm tôi và Quý Văn Giản đã đến xếp hàng ở Cục Dân Chính, sau khi lĩnh chứng tôi đã nhờ Diệp Đình Đình chụp ảnh cho chúng tôi.

Tôi cười rất tươi khi thấy vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của cô ta.

Chụp liên tiếp mười mấy tấm xong tôi bỗng nhiên đề nghị: "Đình Đình, cậu tới đây cầm giấy đăng ký kết hôn của mình đi, mình sẽ chụp cho cậu và Quý Văn Giản mấy tấm."

Hai người bọn họ nghe xong thì giật mình sợ hãi, vội vàng liếc nhìn nhau, tưởng đã lộ tẩy rồi.

Diệp Đình Đình cười gượng nói: "Thiến Thiến, sao lại làm vậy được chứ? Hôm nay là ngày cậu và a Giản... À không, là ngày vui của cậu và chồng mà? Sao mình có thể chụp chung với cậu ấy được chứ?"

Quý Văn Giản cũng nhanh chóng điều chỉnh thành vẻ mặt lạnh nhạt, anh ta liếc nhìn vẻ mặt của tôi rồi cũng làm bộ không vui nói: "Đừng làm bậy."

Tôi cười hì hì nói: "Em không có làm bậy mà."

"Mỗi ngày Đình Đình đều nói mình không thích ai cả, đời này cũng không muốn kết hôn. Anh mau chụp chung với cậu ấy vài tấm đi, để cậu ấy cũng trải nghiệm cảm giác được làm cô dâu. Có khi vì lây nhiễm được không khí vui mừng của chúng ta mà chẳng mấy chốc cậu ấy sẽ thành chị dâu của em đó."

Lý do này tôi đã sớm nghĩ tới rồi, tôi lại khuyên thêm vài câu thì bọn họ đã không từ chối nữa.

Dù sao thì hai người bọn họ mới là người yêu thật sự, mà tôi chỉ là công cụ để giúp hai người đó trở thành người có tiền thôi.

Trong tấm ảnh hiện rõ một người cười tươi như hoa, một người lại cố kìm nén sự vui mừng. Người không biết chắc sẽ tưởng hôm nay là ngày kết hôn của hai người họ.

Chụp hình xong tôi đã gửi ảnh cho ba của tôi.

"Mau in ra, buổi tối sẽ cần dùng đến."

10.

Ra khỏi Cục Dân Chính, tôi chuẩn bị dẫn hai người họ về nhà nhưng Quý Văn Giản đã ngăn lại và đề nghị: "Chúng ta đến trung tâm thương mại chút đã, lần đầu đến nhà em mà đi tay không thì không ổn lắm đâu."

Trong mắt Diệp Đình Đình hiện lên chút đau lòng nhưng cũng mau chóng cắn răng nói: "Chồng cậu nói đúng đấy! Chúng ta phải mua chút quà gặp mặt mới được."

Tôi cười nói: "Nhà mình không thiếu gì hết. Các cậu đến chơi đã là món quà tốt nhất rồi."

"Nhưng mà..."

"Yên tâm đi. Mình đã giúp các cậu chuẩn bị hết rồi, đều ở trong cốp xe đấy!"

Nghe thấy tôi nói vậy thì bọn họ mới không nói gì thêm.

Dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, mất hai tiếng chúng tôi mới đến nhà cũ ở vùng ngoại ô. Nói đó là nhà cũ thì cũng không chính xác cho lắm, chúng tôi còn có rất nhiều những căn nhà kiểu vậy ở khắp nơi trên thế giới. Chẳng qua khuôn phép của nhà họ Thời chúng tôi là hôm nay con cháu nhà ai kết hôn thì nghi thức sẽ được diễn ra ở nhà đó.

Vừa vào cổng, bọn họ đã bị hàng loạt người làm đang đứng xếp hàng làm cho sợ hãi. Sau khi tiến vào cửa chính của biệt thự, nhìn thấy trang trí huy hoàng tráng lệ của nhà tôi xong thì đã không rời mắt được.

Người vẫn luôn giả vờ khinh thường tiền bạc khi ở trước mặt tôi như Quý Văn Giản cũng không nhịn được mà thầm líu lưỡi không nói nên lời.

Anh ta chỉ vào một bộ Đan Thanh trong phòng khách rồi hỏi tôi: "Thiến Thiến, anh nhớ rằng khi xem tin tức đã thấy bức tranh này bán với giá cao, tận 200 triệu được một vị siêu giàu có thần bí mua rồi, sao bây giờ nó lại xuất hiện ở nhà em?"

Ái chà, Quý Văn Giản à, không phải anh luôn khinh thường những việc này hay sao?

Bây giờ sắp không giả vờ được nữa rồi hả?

Cũng đúng thôi, dù sao thì anh ta cũng chỉ mới 21 tuổi.

Tôi đang chuẩn bị trả lời thì đã có người giành trước nói: "Em rể có kiến thức tốt đấy, anh là người đã mua bức tranh đó."

Tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ba của mình mặc một bộ đồ âu được thiết kế riêng cực kỳ sang quý, đang khoác vào cánh tay của mẹ tôi, từ từ bước từ cầu thang xuống.

Tôi thầm cười, ba của tôi nhập diễn nhanh ghê.

Ba mẹ tôi hôm nay cực kỳ xứng đôi, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp. Chỉ là phải để hai người họ chịu uất ức một chút để diễn vai mẹ con.

"Quý Văn Giản, Đình Đình, mình giới thiệu với hai người một chút. Đây là mẹ của mình, còn đây là anh trai mình."

Hai người nghe xong đều sững sờ. Quý Văn Giản liếc nhìn người mẹ đẹp như tiên của tôi rồi nhìn sang người "anh trai" đẹp trai của tôi, sau đó không nhịn được mà hỏi tôi: "Thiến Thiến, sao trông mẹ em trẻ quá vậy?"

Có thể trông không trẻ được sao? Tuy nói bà ấy đã hơn 100 tuổi rồi nhưng tuổi của thân xác thì chỉ mới 20 mà thôi, bằng tuổi với tôi.

Tôi cười nói: " y da, đó là vấn đề bảo dưỡng nha, tương lai em cũng sẽ trông trẻ như vậy."

Khi nói chuyện tôi liếc thấy Diệp Đình Đình đang nhìn chằm chằm vào ba của tôi, mãi mà không rời mắt được.

Cũng đúng thôi, tuy Quý Văn Giản trẻ tuổi, cũng đẹp trai nhưng khi so với người ba đã trải qua năm tháng lắng đọng lại, kiến thức uyên sâu, hơn nữa còn dừng lại ở lúc đẹp trai nhất năm 30 tuổi, tất nhiên loại con nít ngây ngô như Quý Văn Giản sẽ không thể nào so sánh được rồi.

Thấy ánh mắt nóng rực của cô ta nhìn chằm chằm vào mình thì ba của tôi đã dần lạnh mặt, tôi vội cười nói: "Đi nào, trước tiên mình sẽ mang hai người lên trên thử quần áo."

11.

Tầng trên là phòng của tôi, ngoài phòng ngủ ra còn có phòng khách lớn và phòng thay đồ. Lễ phục đặt may đã được đưa đến từ sớm, bởi vì bất ngờ quyết định mời Diệp Đình Đình tới cho nên tôi đã cho người nhanh chóng dựa theo số đo của cô ta mà may thêm vài bộ.

Tôi chỉ vào một loạt quần áo trên cây treo đồ rồi cười nói: "Các cậu cứ từ từ mà thử, mình đi xem xem đã chuẩn bị đến đâu rồi."

Nói xong tôi liền đứng dậy rời đi, còn biết điều mà đóng cửa phòng lại cho bọn họ.

Vừa ra khỏi cửa tôi đã xuyên qua hành lang dài, mở cơ quan cửa ngầm, đi vào một hành lang sâu hơn.

Căn phòng ẩn này được trang trí theo tông màu chủ đạo là đỏ và đen, thảm dày bằng tơ nhung màu đen, vật dụng trong nhà theo phong cách cổ điển, còn treo vô số mảnh lụa đỏ. Tất cả tạo nên một khung cảnh vừa u tối lại vừa vui mừng.

Cực kỳ quỷ dị.

Các tổ tiên đã đến từ sớm. Nam nữ gì cũng đều mặc Hoa phục, ngồi đầy cả một phòng.

Vừa nhìn thấy tôi đến thì bà ngoại của tôi, bà cố, bà cô, còn có vô số chị em họ, dì, đều xông đến ôm tôi.

"Thiến Thiến, sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn chị họ, chị quên chúc em tân hôn vui vẻ rồi."

"Ôi chao, tối nay chồng em sẽ c.hết, có cái gì đáng để chúc mừng chứ?"

Chị họ cười hì hì nói xong thì sờ đầu một con rắn màu trắng ở trong lồng ngực.

Tôi không nhịn được mà nổi cả da gà.

Sau khi có được thân xác bất tử thì người nhà chúng tôi đều có những yêu thích khiếp người. Ví dụ như mẹ của tôi, bà ấy thích ăn gan mới mổ là còn nhẹ.

Có người thích nhảy vực, ngọa quỹ...

Có người lại thích quanh năm sống ở dưới nước...

Còn có người lại thích g.iết người, sau đó phanh thây để nghiên cứu cấu tạo thân thể của người...

Tóm lại cuộc sống bất tử vừa dài vừa nhàm chán cho nên phải tìm việc gì vui để làm mới được.

Nói chuyện hỏi thăm xong thì mọi người cùng nhìn về phía màn hình lớn ở trên tường.

Sau khi xác nhận cửa đã được khóa trái thì Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình đã nhanh chóng hôn nhau. Có lẽ là để phát tiết oán giận ở trong lòng ra mà Diệp Đình Đình vẫn luôn cố tình quyến rũ Quý Văn Giản. Rất nhanh hai người đã cởi sạch rồi lăn lên giường của tôi.

Quý Văn Giản nằm trên Diệp Đình Đình, cười khẽ nói: "Em hư lắm..."

"Phụt..."

Trong đám người liên tiếp vang lên tiếng cười chế nhạo.

Có người cười nói: "Bé Thiến à, thằng chồng này của cháu không được nha!"

Có người lại nhìn về phía ba của tôi nói: "Vẫn là mẹ cháu có mắt nhìn."

Tôi gật đầu, cực kỳ đồng ý nói: "Ai nói không đúng chứ?"

Một tràng cười vang lên, chỉ có dì nhỏ là dùng vẻ mặt xót xa mà nhìn tôi.

Bà ấy nhỏ giọng hỏi: "Con không hận họ sao? Nếu không phải sinh ra ở nhà họ Thời thì chúng ta có thể có được tình cảm bình thường."

12.

Rất nhanh đã đến buổi tối, tôi đích thân đi gõ cửa mời Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình vào bàn.

Trong căn phòng tràn ngập mùi vị thối rữa, dâm loạn sau khi làm tình. Ngay cả khi bọn họ đã mở cửa đã thông gió thì tôi vẫn ngửi thấy, bởi vì mũi của tôi rất thính.

Xem ra qua đêm nay tôi phải thay hết tất cả đồ vật ở trong phòng. Đúng lúc tôi nhiều tiền mà không có chỗ để tiêu.

"Xuống ăn cơm thôi."

"Thiến Thiến, chúng mình..."

Diệp Đình Đình có hơi ngượng ngùng. Dù sao thì một nam một nữ ở lì trong phòng xuyên trưa, khó tránh người khác phải nghĩ nhiều.

Nhưng mà tôi sẽ không như vậy, bởi vì tôi đã được xem trực tiếp cả quá trình rồi.

"Mình đoán các cậu cả đêm qua đã rất mệt rồi cho nên để các cậu nghỉ ngơi thêm, ngủ ngon chứ?"

Quý Văn Giản nửa đêm trước ở cùng tôi, nửa đêm về sáng lại ở với Diệp Đình Đình, sao mà không mệt cho được?

"Rất ngon."

Có lẽ là cho đến bây giờ tôi vẫn luôn tỏ ra tin họ hơn nữa còn không cẩn thận cho nên họ đã thả lỏng cảnh giác.

Bọn họ nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, tự nhiên mà một trái một phải kéo lấy tay của tôi, cùng tôi xuống lầu.

Tiệc tối được tổ chức ở trong sân, dù sao thì cũng có rất nhiều người, phòng khách chứa không hết được.

Một lát sau, hai người họ lại sững sờ nhìn các tổ tiên đang khiêu vũ ở bãi cỏ, Quý Văn Giản hỏi: "Thiến Thiến, những người đó đều là họ hàng của em à? Sao ai cũng trẻ tuổi quá vậy?"

Tôi cười khẽ: "Họ đi spa tương đối nhiều."

Diệp Đình Đình ở một bên chua xót mà tiếp lời: "Mình hiểu, kẻ có tiền đều như vậy."

Cô ta sai rồi.

Ngày thường chúng tôi rất bận.

Rất nhiều tổ tiên cảm thấy chán ghét túi da vĩnh viễn không thay đổi này mà không thèm dưỡng da nữa.

Ba nhân vật chính chúng tôi vừa xuất hiện liền thành tiêu điểm trong đám người.

Ba của tôi phong độ nhẹ nhàng đi tới, làm một động tác thi lễ mẫu mực với Diệp Đình Đình.

"Có thể mời người đẹp này nhảy một điệu không?"

"Cực kỳ vinh hạnh."

Diệp Đình Đình cố gắng che giấu nhịp tim đập nhanh, giả vờ rụt rè theo ba của tôi tiến vào bể bơi.

Thoạt nhìn thì cảm giác như tình cảm của hai người tiến triển cực kỳ mau. Không biết ba tôi đã nói gì mà Diệp Đình Đình cười đến mức vừa vui vẻ vừa bối rối, càng ngày càng đến gần ba của tôi.

Ngồi cạnh hai người họ là mẹ tôi, bà ấy đang ăn bò bít tết, vừa ung dung thong thả ăn bò, vừa cười nhìn về phía bọn họ.

Chỉ có tôi hiểu rằng sau nụ cười ấy là sự tự hỏi nên hưởng dụng món ngon Diệp Đình Đình này như thế nào. Dù sao thì mẹ của tôi cũng thường nói rằng thịt người tươi ngon hơn thịt heo nhiều.

Đặc biệt mà mấy cô gái trẻ tuổi.

"Quý Văn Giản, anh thấy Đình Đình và anh của em có xứng đôi hay không?"

Tôi không nhịn được mà hỏi tên chồng mới cưới đang ngồi bên cạnh.

"Cũng xứng."

Anh ta uống một ngụm rượu lớn. Thoạt nhìn tâm trạng rất buồn bực.

Nên tìm cho anh ta chút việc vui mới được.

Ngày lành như thế này phải để khách lẫn chủ tận hứng mới đúng.

Vì thế tôi chỉ một người đẹp đang say sưa nhảy giới thiệu với anh ta: "Đây là bà ngoại của em..."

"Bên cạnh là ông ngoại."

"Đó là bà cố..."

"Kia là bà cố của bà cố..."

Tôi càng nói thì vẻ mặt của Quý Văn Giản càng đặc sắc.

Anh ta nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc.

"Thiến Thiến, em đang đùa gì thế? Trò đùa này không buồn cười đâu."

Tôi chớp chớp mắt nói: "Em không đùa nha."