Chương 5 - Hồn Ai Trên Sông

Nghĩa quẹo tay lái về hướng chiếc ghe chất đầy dừa, cô chủ trên ghe thật duyên dáng xinh đẹp . Chợ nổi bữa nay hơi đông khách nên Nghĩa phải loay hoay mãi mới đậu sát được chiếc ghe của cô gái, thấy người bán xinh đẹp Hai Mạnh nuốt nước miếng Ực... Ực... mải bán cô chẳng để ý có người đang nhìn mình say đắm. Một lúc sau khách ghé mua dừa đã thưa dần lúc này Hai Mạnh mới lên tiếng.

- Cô Ba bán cho tui trái dừa, tui khát nước quá cô Ba ơi?

Thấy có khách gọi cô ngước mặt lên, bốn mắt nhìn nhau như đã có lời hẹn. Cô mỉm cười chặt cho Mạnh trái dừa và đưa cho anh.

- Của anh đây!

Mạnh vừa nhìn cô vừa đỡ lấy trái dừa, chẳng biết vô tình hay cố ý mà tay anh khéo léo chạm vào tay cô như ngỏ lời. Cô đỏ mặt quay đi , vội giấu nụ cười e thẹn. Cô tên Loan, 19 tuổi . Kể từ ngày gặp định mệnh ấy Hai Mạnh như bị Loan bắt mất hồn, lúc nào anh cũng nhớ về cô. Thời gian đầu họ còn lén nút vụng trộm qua lại, càng về sau tình cảm Của họ càng lớn và họ biết không thể thiếu nhau thì đã công khai mối quan hệ này. Trúc hay tin họ công khai qua lại thì nổi cơn ghen tuông, cầm chiếc kéo trên tay miệng vừa là hét vừa cắt nát chiếc gối của Mạnh.

- Thằng khốn, anh là thằng chồng khốn nạn. Các người đừng hòng ở bên nhau mãi mãi.

Đen cũng tức thay mợ chủ, cô thêm bớt vào vài chuyện để Trúc tức giận hơn.

- Em còn nghe nói nó thách thức mợ có thai với cậu Mạnh trước nó nữa đó mợ?

Trước đến giờ hễ ai nhắc chuyện con cái là Trúc ghét ra mặt, nay nghe Đen nói tình địch của mình tuyên bố vậy thì cô càng nổi điên trong người, hai tay siết chặt nắm đấm miệng nghiến răng nhìn Đen Trúc hỏi.

- Mày có biết nó là con nào không hả?

Đen nhìn xung quanh rồi ghé sát tai Trúc thì thầm to nhỏ.

- Nó là con Loan người xóm trên đó mợ, nhìn cũng xinh lại mới lớn nên chắc cậu Mạnh muốn xơi gái tơ đó ạ.

Trúc nhìn Đen tức giận, biết mình lỡ lời, Đen cười hì hì quay sang nịnh nọt Trúc.

- Nhưng mà dù xinh thế nào thì cũng đâu sánh được với mợ Trúc nhà mình. Cái con đó nó chỉ ham tiền của cậu hai chớ yêu đương gì đâu mợ?

Đang ngồi trong phòng thì ngoài sân có tiếng gọi lớn, đó là giọng của Mạnh, Trúc và Đen nhìn nhau , Trúc hất hàm kêu Đen ra xem có chuyện gì? Nhưng khỏi cần Đen báo lại Trúc ngồi trong phòng nghe rất rõ từng câu, từng chữ của Hai Mạnh.

- Ba, Má.. đây là Loan, người yêu con. Loan năm nay 19 tuổi con bác Tám chủ vựa dừa ngoài chợ nổi đó má.

Ông ba Thiêm và bà Huệ nhìn nhau gật đầu, ông ba Thiêm lên tiếng.

- Thôi vào trong nhà đã rồi bàn chuyện.

...

Họ cưới vợ nhỏ cho con trai mà chẳng thèm hỏi xem ý Trúc như thế nào? Trúc đang đứng ngoài sân thì Mạnh dẫn Loan đi tham quan trong vườn để Loan hiểu hơn về gia đình anh, trước sau gì cô chẳng tới đây sống. Lúc Loan đi ngang qua Trúc cô dừng lại, bĩu môi mỉm cười ,tay đưa lên xoa xoa cái bụng trêu ngươi Trúc. Trúc im lặng đứng đó nhìn họ tình tứ tay trong tay, cô nhếch mép cười khinh bỉ. Trong đầu cô đang vạch ra một âm mưu chia cắt họ.

“ Cô cứ chờ đấy! Đừng tưởng con Trúc này dễ ức hiếp. Có thai thì sao chứ? Có sinh ra được không mới là điều quan trọng.”

Nửa tháng sau Loan chính thức làm vợ hai của Mạnh. Với cái thai trong bụng gần ba tháng nên cô chiếm ưu thế, tất cả mọi việc lớn bé trong nhà bà Huệ không cho cô đụng tay vào bất cứ việc gì, Trúc thì ngược lại, cô và Đen phải làm hết. Vợ chồng Ba Phúc thì ra ở riêng từ ngày cưới nên họ không tiện xen vào chuyện riêng của gia đình Mạnh. Loan ức hiếp Trúc hết lầm này đến lần khác, Trúc chỉ im lặng cam chịu, cô chưa muốn ra tay xử Loan vì hiện tại cô chưa nghĩ ra được kế nào vẹn toàn. Một hôm Trúc ra ngoài đi công chuyện và ghé nhà thăm má, vừa đặt mông ngồi xuống Trúc nghiến răng đập bàn bộp, bộp...

Bà Lành thấy con gái có vẻ không vui liền hỏi.

- Con sao thế? Đứa nào dám chọc giận con gái má.?

Trúc giận dữ trả lời.

- Là con vợ bé của thằng chồng con đó má! Nó không biết thân biết phận suốt ngày ăn hiếp con, chỉ vì có đang mang trong mình đứa cháu nhà họ mà họ nhẫn tâm quay lưng với con. Con căm thù con nhỏ đó.

Suy nghĩ một hồi bà Lành bĩu môi nói với con gái.

- Vậy thì tiễn hai mẹ con nó đi thôi, như vậy con sẽ hết phiền

Trúc thắc mắc hỏi lại.

-Ý má là....

Bà Lành nghiến răng buông một từ!

- Giết...!

Trúc há hốc miệng. Cô chỉ dám nghĩ làm gì đó để Loan xảy thai mất đi đứa bé trong bụng chứ chưa hề dám nghĩ sẽ giết Loan vì ghen.Trúc sợ hãi lắc đầu

- Không được đâu má. Chuyện này lộ ra là con đi từ chớ chẳng chơi.”

Bà Lành dí mạnh vào đầu con gái quát lớn.

- Mày ngốc lắm con ạ! Đã giết thì phải làm cho thật kín và sạch sẽ chớ ai biểu bay làm cho thiên hạ họ xem.

Suy nghĩ một hồi Trúc mới hỏi

- Vậy theo má con nên làm gì bây giờ ?

Bà Lành thở dài

- Thì mướn vài thằng du côn quanh đây lừa nó ra chỗ vắng rồi ra tay, giết xong chặt xác quăng xuống sông phi tang thế là thần thánh ma quỷ chẳng ai hay.

Trên đường về Trúc suy nghĩ mãi lời má mình nói. Tuy sợ nhưng nghĩ đến việc bị Loan lên mặt thì máu trong người cô lại sôi lên. Về đến nhà Trúc gọi ngay Đen vào phòng mình.

- Đen đâu! Vào đây mợ biểu.

Đen nghe mợ chủ gọi thì lật đật chạy vào.

- Dạ mợ Trúc gọi con?

- Đưa cho Đen bịch tiền Trúc căn dặn.

- Mai mày lên chợ huyện, thuê cho mợ hai tên du côn về đây. Nhớ là phải kín miệng nghe chưa?

Đen hỏi lại!

- Mợ định cho cô ta một bài học hay sao?

Trúc đưa tay lên miệng suỵt dài một tiếng bảo Đen im lặng kẻo người khác nghe thấy. Đen che miệng gật đầu, chợt ngoài sân có tiếng gọi lớn.

- Chị Trúc về chưa ? Em thèm em cháo gà, chị nấu rồi sai con Đen bưng vào phòng cho tôi nhé!

Trúc chẳng thèm trả lời, với bước ra nhìn Loan cười nhếch mép, đi lại bên Loan, Trúc đưa tay sờ bụng cô ấy rồi mỉm cười nói.

- Đứa bé là con của anh Mạnh cũng là con của tôi, cô thèm tức là đứa bé nó thèm,cháo gà chứ cháo voi chị cũng gắng nấu cho em ăn .

Loan tưởng Trúc đã thua mình, cô bĩu môi nói ra vẻ của kẻ chiến thắng.

- Phải vậy chứ? Chị nên biết thân, biết phận trong nhà này. Là đàn bà không phải chỉ cần mỗi xinh đẹp là đủ, mà còn phải biết đẻ nữa. Như vậy mới có chỗ đứng đúng không chị hai?

Trúc mím chặt môi cô run lên vì giận, đi được một đoạn Loan quay lại cười và nói

- Tôi thèm cháo gà rồi, mau đi nấu đi, đừng đứng đó lười biếng.

Đen chạy lại bên Trúc chu môi nói.

- Xí... cái loại đã cướp chồng của người khác còn lớn tiếng. Mợ hai! Gắng nhịn cô ta vài bữa nữa.

Trúc cười nhạt nói với Đen.

- Vài ngày nữa thôi cô ta sẽ biết ai mới là chủ ngôi nhà này!

Cháo gà đã nấu xong trúc sai Đen bê tô cháo vào phòng cho Loạn. Đen đứng ngoài gõ cửa.

- Mợ ba, Đen bê cháo lên cho mợ .

Bên trong phòng giọng Loan nói vọng ra

- Bê vào đây!

Thấy Đen bê tô cháo trên tay mùi hành thơm phức, sẵn ghét Trúc nên cô ghét luôn cả Đen , nhìn tô cháo bốc khói nghi ngút Loan nghiến răng nói.

- Sao mày gọi tao là mợ ba hả con khốn? Lần sau phải gọi tao là mợ chủ nghe chưa? Mà tao dặn cháo không được bỏ hành, tao sợ mùi hành nhưng mày và chị ta cố ý chơi tao có phải không.?

Đen sợ hãi lắc đầu. Chưa kịp giải thích thì Loan giằng tô cháo trên tay Đen hất thẳng vào mặt Đen mà nói

- Vậy mày ăn đi, bữa nay mày không liếm hết chỗ này thì mày đừng hòng yên thân.

Cháo đang nóng mà bị Loan hất vô mặt , Đen bị phỏng da mặt cô đỏ lên và sưng tấy, cô gào khóc thảm thiết xin tha , Chưa dừng lại ở đó Loan túm cổ áo Đen gì đầu xuống bãi cháo dưới đất quát lớn.

- Liếm sạch đi con khốn!

...