Chương 4 - Hồn Ai Trên Sông
#TrầnLinh
Đen kéo Loan đi mặc kệ Loan ghèo hét. Nhưng thật lạ, tiếng gào hét của Loan dù lớn đến mấy cũng chẳng ai nghe, vừa đi Đen vừa lẩm nhẩm.
“ Đã đến lúc kết thúc rồi!”
Đến bến sông quen thuộc Đen quăng Loan lên một chiếc thuyền đang đợi sẵn, Loan hoảng sợ nhìn Đen xin tha thứ.
- Đen mày tha cho tao, tao hứa từ nay không làm hại Trúc nữa, tao hứa đấy!
Vừa nói hai bàn tay của Loan xoa xoa vào nhau như xám hối, mặt Đen vẫn lạnh tanh không cảm xúc. Loan nhìn Đen lại nói tiếp.
- Chẳng phải nếu tao không ra tay thì cô ta và mày cũng giết tao sao? Chúng mày ác độc không kém gì tao, là tại mày xui mà thôi. Lẽ ra người chết phải là nhỏ Trúc.
Đen mỉn cười.
Tiếng sóng ở đâu bỗng ùa về nghe như tiếng sóng biển giận giữ, những cơn gió thổi đến làm con thuyền chòng chành như muốn lật, Đen vẫn im lặng cầm vững mái trèo lái thuyền ra khúc giữa sông, là khúc hôm cô bị Loan cho người giết.
- Mày tha cho tao đi, tao hứa sẽ bỏ xứ này mà đi thật xa. Đây là con của Hai Mạnh, thằng Nghĩa chỉ là vui chơi qua đường làm sao tao để dính bầu được.
Đen cười ha hả ngẩn mặt nhìn ánh trăng lại buồn cho số phận mình, dưới ánh trăng sáng ấy Loan nhìn rõ khuôn mặt của Đen lúc này thật ghê rợn. Mặt Đen bị chém nham nhở, từng vết cắt đang mưng mủ, những con giòi đang lúc nhúc ăn những phần thịt thối trên khuôn mặt ,Thi thoảng một vài con rớt lộp độp , chẳng mấy chốc chúng ăn mòn khuôn mặt ngấn mỡ của Đen , giờ nó chỉ còn những hóp mắt, hóp mũi sâu hoắm.Loan hãi quá hét lớn.
- Không... ôi không... có ai không cứu tôi với...
Đen gạt nhẹ tay mình một cái làm Loan rớt xuống sông , Đen nhìn Loan ôm bụng bầu cố bơi vào bờ mà cô cươi ngây dại. Bơi được nửa đường chiếc thuyền của Đen như có ma lực nó cứ thế lướt thật nhanh vù vù chặn trước mặt của Loan. Đen ngồi sát mép thuyền hai chân thõng xuống nước nghịch nước. Chân chô đạp nước văng tung toé, Đen cười khoái trí khi thấy Loan đang ở dưới nước run cầm cập.
- Cứu tôi với .. cứu tôi với....
Đen dùng tay nhấn đầu Loan xuống nước, mặc cô ta vùng vẫy cố thoát thân.khi Đen buông tay cũng là lúc Loan nhô lên ho khụ.. khụ....chợt trên bờ có ánh đèn phin rọi xuống quát lớn.
- Ai đang ở dưới đó , Ai...?
Giọng Loan thều thào như sắp đứt hơi.
- Cứu.. cứu... với... làm ... ơn... cứu... tôi...!
Người đàn ông trên bến nghe thấy tiếng có người kêu cứu soi ánh đèn về phía phát ra tiếng kêu. Bỗng ông ta giật mình dựng tóc gáy, ông ta soi đúng gương mặt trắng bệnh thối giữa của Đen, đứng chôn chân tại chỗ mà nói.
- Trời ơi! Ma... ma....
Đen quắc mắt lại nhìn ông ta quát lớn .
- Cút.....
Người đàn ông đó sợ quá bỏ chạy thục mạng khỏi bến sông. Loan vẫy tay theo mà tuyệt vọng. Loan cứ ngoi lên thì Đen lại dùng ngón tay dìm xuống, dưới ánh trăng nhìn gương mặt Đen thật sợ . Tiếng móng tay cào vào thuyền kêu sột.. sột Cuối cùng hết kiên nhân Đen Dùng tay bóp bẹp đầu Loan, cả một khúc sông nhuộm một màu máu đỏ, xác Loan nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Đen lấy đứa con từ bụng Loan ra ẵm trên tay và bước lên bờ. Xác Loan từ từ chìm ngỉm.
Đứa bé không khóc, nó nhìn Đen không chút biểu cảm, cô bồng đứa bé trên tay cứ lắc qua lắc lại ru cho nó ngủ. Đi mãi cũng tới cổng nhà, cả nhà ông Thiêm ngạc nhiên. Thấy Đen như người mất hồn út Miên hỏi.
- Này con Đen! Sao mày ẵm con người ta về nhà tao làm gì hả? Mà đứa bé là con ai sao mày lại bồng nó ?
Đen mỉm cười ngơ ngác nhìn đứa bé miệng hát ầu ơ rủ nó ngủ. Cô bơ đi bao ánh mắt đang nhìn mình, ẵm đứa bé đỏ hỏn bước vào phòng đóng chặt cửa. Bà Huệ thấy Đen điên điên khùng khùng thì bảo.
- Con này nó bị điên thật rồi. Ngày mai đuổi nó ra khỏi nhà này. Để nó ở lại có ngày mang vạ.
Ông Thiêm và Hai Mạnh thở dài chẳng ai nói với ai bước về phòng ngủ. Nửa đêm mưa chớp liên tục, những tia chớp đánh thẳng vào phòng Đen kèm theo là những tiếng sấm vang dội làm cho miền quê nghèo được một đêm mưa bão.
Sáng sớm bà Sáu tới kêu Đen dậy, Đen chẳng trả lời, thấy lạ bà mở cửa phòng đi vào thì thấy ruồi nhặng bay o o loạn xạ trong phòng, bà rón rén đi tới bên giường tò mò định lật chiếc mền ra xem bên trong có gì mà ruồi nhặng nhiều thế thì Đen đứng đằng sau lên tiếng
- Bà vào đây làm gì ?
- xem con dậy chưa? Mà phòng để cái gì mà ruồi nhặng bay kín phòng thế này. ?
Đen liếc lên giường nhìn rồi quay qua nói với bà Sáu.
- Không có gì, chắc con là đổ đồ ăn lên chúng kéo đến.
Bà Sáu lắc đầu xua tay.
- Thôi bay mau dọn dẹp đi cho sạch sẽ. Chúng ta là người ở nhưng cũng cần ngăn nắp sạch sẽ .
Đen gật đầu, trước khi bà Sâu bước ra khỏi cửa Đen lại lên tiếng dặn dò.
- Đêm nay, cho dù bà nghe gì, thấy gì thì cũng đừng ra khỏi phòng.
Bà Sáu thấy lạ hỏi thêm.
- Ủa mà có chuyện gì? Tại sao lại không được ra khỏi phòng?
- Bà chỉ cần biết vậy. Nếu không bà cũng như họ.
....
Nguyên cả một ngày Đen không ra khỏi phòng, bên trong phòng cô thi thoảng lại phát ra âm thanh kì lạ, ma quái . Hai Mạnh tự dưng cảm thấy nhớ Trúc nên qua tìm Đen nói chuyện. Tới cửa phòng anh ta đập cửa sầm... sầm...!
- Đen! Mày ra đây cho tao. Qua bên nhà mợ Trúc đón mợ về đây. Từ giờ mợ Trúc sẽ là người vợ duy nhất của tao và sẽ làm bà chủ tương lai của nhà này.
Đen ở trong phòng nói vọng ra.
- Muộn rồi! Đã quá muộn. Cậu mau đi khỏi chỗ này đi.
Nghe Đen trả lời vậy Hai Mạnh giận dữ đạp cửa xông vào. Đập vào mặt anh là một bầy ruồi nhặng to đùng, Mạnh thấy chúng lao vào mặt mình đến rát cả mặt. Đưa tay lên xua đuổi và gạt chúng đi xa , anh ta hét lớn.
- Mày làm gì mà ở bẩn vậy con này ? Thật ghê tởm.
Thấy Đen ngồi im không trả lời , cô ngồi quay lưng lại với Mạnh, trên tay vẫn bồng đứa nhỏ lắc qua lắc lại ru nó ngủ. Mạnh điên tiết hét lớn.
- Ơ cái con điên này! Tao hỏi mày không nghe hay sao? Tao nói mày qua nhà đón mợ Trúc về cơ mà?
Đen vẫn ngồi quay lung lại , Mạnh lao tới túm lấy tóc đem giật mạnh về đằng sau, mái tóc trên đầu tự dưng bị Mạnh giựt làm rớt ra, chiếc đầu của Đen rơi xuống đất lăn lông lốc mấy vòng, nó nhìn mạnh mỉm cười, trên tay Đen là xác đứa bé không mặc quần áo, dây rốn còn lòng thòng trên bụng. Nó đã chết cứng đơ cơ thể bầm dập tím tái. Mạnh trợn mắt sợ hãi ngã xuống đất miệng mãi chẳng mở lời được cố dùng tay bò ra khỏi phòng. Bò ra tới cửa Đen cầm hai chân lôi Mạnh lại trong phòng. Tiếng kêu cứu của Mạnh cứ ú ớ đứt quãng.
- Cứu... cứu..cứu.. tôi.....
Cánh cửa bỗng tự động khép lại.
“ Két... két.. két.. két... Sầm...!”
Giọng Đen vang lên khắp căn phòng.
- Cậu hai đã tới giờ chúng ta phải đi rồi!
Hai Mạnh bị lôi vào trong gầm giường những âm thanh ghê rợn cứ thế vang lên, đôi tay nhuộm máu cố cào xuống sàn nhà cố bò ra ngoài để thoát . nhưng đã không kịp nữa rồi, Đen đã chặt xác Hai Mạnh ra thành từng mảnh chất một đống dưới gầm giường. Chiếc đầu Đen đặt ngay bên dưới ngó vào là thấy, mắt Hai Mạnh trợn trừng đến lúc chết anh ta chẳng hiểu lý do vì sao mình chết. Đen nhìn xác Mạnh mỉm cười thích thú.
- Bây giờ mày sẽ không bao giờ đạp được tao nữa..
Trúc ngủ lại nhà mẹ đêm qua , cô tính ngày mai mới về nhưng tự dưng trong lòng thấy không yên . Cô lại xếp quần áo tính về trong chiều nay luôn. Bà Lành thấy con gái bảo mai về mà nay đã tính đi thì bà hỏi
- Sao con bảo mai mới về ? Lại có chuyện gì ah?
- Thôi chiều con về luôn , chẳng hiểu sao con thấy nóng ruột lắm.
Bà Lành hừm dài bĩu môi nói tiếp!
- Đúng là sinh con gái là con của người ta. Bên đó đối xử với bay không có ra gì? Thì lo lắng cho họ làm chi
Nghe mẹ nói Trúc lại ngừng tay không dọn đồ nữa , cô thở dài nhìn xa xăm.
- Chúng ta cũng ác không khác gì họ. Chẳng phải cũng đã tính đến việc giết người rồi sao? Giờ con thấy hối hận khi mình lại có suy nghĩ ác độc như vậy. Con tính rồi! Lần này về bên đó con sẽ ly dị với Mạnh. Con về đây sống cùng má.
Bà Lành nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại.
- Bay nói thiệt chớ? Uh nếu đã không còn tình cảm nữa thì buông đi cho nhẹ. Về đây với má.
Chiếc xe chở Trúc về cứ ì ạch mãi chẳng tới, lúc thì tắc đường lúc lại bể bánh. Mùi hôi thối trong phòng Đen tỏa ra tới ngoài sân. Út Miên hít hít vài hơi xem nó phát ra từ đâu, thì ra là từ phòng của Đen. Cô bịt mũi chạy lại gõ cửa.
- Đen! Mày có trong đó không? Phòng mày sao hôi thối thế hả.?
Mãi chẳng thấy Đen trả lời cô lại gọi bà Sáu.
- Bà Sáu lại đây con biểu.
Bà Sáu buông cây chổi trên tay chạy lại.
- Bà và con tông cửa phòng vô xem, sao con này nó ăn ở gì mà hôi thối thế này.
Cả hai dùng sức đạp mạnh. Vừa tông được vào trong phòng thì cả hai chết sững. Xác đứa bé nằm trên giường đang phân hủy , trên cơ thể đầy ruồi xanh bám vào, máu dưới sàn vương vãi tung toé, út Miên nói với bà Sáu.
- Bà đi kêu người bà lấy đèn lại đây, con xem phòng nó còn gì nữa không?
Bà Sáu vừa chạy đi thì cánh cửa lại đóng sầm lại, bà nghe tiếng Đen từ bên trong nói vọng ra.
“ Bà biến khỏi đây, cấm bà xen vào. Nếu không bà sẽ chết như họ hahaaaaa”
hoảng quá bà chạy thục mạng ra cổng thì gặp ông bà chủ về tới. Bà lắp bắp nói.
- Xảy .. ra.. chuyện lớn rồi ông bà.. phòng.. con.. Đen..!
Ông Thiêm và bà Huệ chạy thẳng vào nhà đến phòng Đen thì thấy út Miên đang la hét bên trong, những tiếng dao chặt cứ vang lên ghê rợn. Bà Sáu định chạy đi báo công an thì lại va vào Trúc. Gặp Trúc lúc này bà nói với cô như van xin.
- mợ Trúc mau lên vào cứu người .
Biết ngay trong nhà nói chuyện Trúc chưa kịp nghe ai xảy ea chuyện liền chạy vào. Cô thấy ba má chồng đang đập cửa phòng Đên gọi lớn liền chạy lại.
- Có chuyện gì thế má?
Bà Huệ run run chỉ tay vào trong.
- Con Đen nó... nó...
Ông Thiêm nói lớn!
- Nó hoá điên rồi, nó đang hại con Út Miên trong đó.
Tiếng út Miên la hét một hồi giờ đã im lặng. Những tiếng chặt đẽo cũng đã ngừng, một dòng máu tươi chảy ra ngoài đến cửa cả ba bật lùi lại phía sau. Bà Huệ oà khóc!
- Trời ơi con tui, út Miên của má, con đừng xảy ra chuyện gì nha con.
Trúc đứng ngoài gọi lớn.
- Đen! Mở cửa cho chị. Trúc đây ! Mở cửa đi Đen.
Nghe tiếng của Trúc bên ngoài Đen ngước mắt nhìn ra ngoài. Người dính đầy máu Đen nói.
- Muộn rồi mợ hai, em phải giết chúng. Chúng đã giết em từ đêm hôm đó rồi.
Trúc bàng hoàng sau câu nói ấy cô hỏi lại
- Em nói sao cơ? Em chết rồi ư? Chết khi nào?
- Là cái đêm em đưa người đi giết cô ta nhưng lại bị cô ta cao tay chơi lại. Chúng giết rồi chặt em ra làm nhiều mảnh thả mỗi khúc sống một ít. Em phải trả thù, phải trả thù.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu hận thì ta chính là người đáng trách nhất. Chính ta vô tình đẩy em vào nguy hiểm để rồi mất mạng không toàn thây.em tha cho họ đi, ta sẽ nguyện chết để đền tội.
Lần này Đen im lặng , cánh cửa phòng tự mở cuốn Trúc vào, rồi nó lại tự động đóng sầm lại, nhìn xác Út Miên dưới sàn nhà bị Đen chặt quăng khắp phòng làm Trúc rợn người.cô ngó xuống gầm giường thì bắt gặp ngay cái đầu của Hai Mạnh. Đưa tay lên bịt miệng cô run cầm cập nhìn Đen .
- Là em làm ư? Tại sao vậy?
Đen lạnh lùng trả lời.
- Họ đáng chết, độc ác như họ thì không nên sống trên đời.
- Em dừng tay đi.
Đen ngẩng mặt lên trời cười khà khà!
- Không! Chúng phải chết!
Bên ngoài cửa ba Phúc và vợ mình cũng đã được bà Sáu gọi đến, họ đứng bên ngoài gọi lớn
- Mau mở cửa ra, mở ra..
Đen ngừng cười liếc ánh mắt sắc lạnh và nói.
- Kẻ nào xông vào đây, kẻ đó phải chết...?
Ba Phúc thấy vậy lấy Đà tông cửa vào,Đen chụp ngay cổ ba Phúc nghiến răng nói.
- Cậu ba lời ta nói mà cậu không nghe. Được! Hôm nay tôi cho cậu đi gặp anh, em cậu luôn.
Lúc Đen định cắm bàn tay có bộ móng sắc nhọn vào đầu Phúc thì Trúc lượm con dao dưới đất quát lớn.
- Dừng tay lại Đen , đã quá đủ rồi . Không phải em mà chính ta mới là người kết thúc mọi việc.
Nói xong Trúc cầm con dao đâm ngập vào ngực mình, máu bắt đầu chảy, lệ bắt đầu rơi cô thều thào nói mệt nhọc.
- Hãy tha cho họ, ta nguyện theo em làm bạn. Kiếp này ta sống như vậy là quá đủ rồi . Hi vọng kiếp sau chúng ta là chị em chứ không phải là chủ tớ .
Đen òa khóc buông Phúc ra ,Phúc té xuống đất đến bịch một cái . Anh đau điếng nhăn mặt nhìn Trúc.
- Chị hai, sao chị làm vậy.?
Đôi mắt Trúc đã nhoà đi, cô mệt mỏi đáp!
- Mau chạy đi, đưa mọi người ra khỏi đây. Đừng bao giờ quay lại nhìn.
Đen chạy đến ôm Trúc vào lòng rơm rớm nước mắt. Chỉ vì lòng thù hận của mình mà cô mù quáng giết người vô tội. Cô gào lên trong hối tiếc...
- Mợ hai...mợ hai...
Tiếng khóc thê lương ngày một lớn rồi cũng im bặt. Căn nhà ông ba Thiêm tự dưng bốc cháy, như muốn thiêu rụi tất cả mọi oán hận. Thi thoảng những người yếu bóng vía đi qua bến sông này vẫn hay gặp chiếc thuyền đậu gần đó. Trên thuyền là hai cô gái nhìn họ mỉm cười.