Chương 6 - Hồi Sinh Giữa Dòng Chảy Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta toàn thân phát lạnh, ánh mắt chăm chú khóa chặt trên khuôn mặt Lục Chiêu, trong mắt hắn thoáng qua một tia sát ý.

Ta sợ hãi cực độ.

Ta sợ hắn sẽ thật sự ra tay, đoạt mạng mẹ ta ngay tại chỗ. Bởi vì ta có trí nhớ rất tốt, ta nhớ rõ lời phản quân nói kiếp trước—

Chính vì ta rơi vào tay địch, cha mẹ ta làm ầm ĩ đòi cứu ta, Lục Chiêu phiền lòng, đưa cả nhà ta xuống Hoàng Tuyền thẳng hàng thẳng lối.

Đúng vậy, Lục Chiêu từ trước đến nay sát phạt quả đoán, thủ đoạn như sấm.

Từ trước đến nay không ai dám nghịch ý hắn như vậy.

Nhưng điều quái dị là, đối diện với lời mắng mỏ của mẹ ta, Lục Chiêu không hề nổi giận, ngược lại còn là một sự ôn hòa kỳ lạ.

“Phu nhân, vãn bối thật tâm ái mộ Lâm Lang.”

Vị thiếu niên nổi loạn nắm giữ trọng binh Bắc Địa, danh chấn chư hầu, lại ở khoảnh khắc này hạ thấp tư thái đến cực điểm, lời nói mang vẻ khẩn thiết:

“Khẩn thỉnh phu nhân cát ái, thành toàn cho chúng con.”

Mẹ ta dứt khoát từ chối: “Không thể nào!”

“Miệng lưỡi nam nhân các ngươi còn lừa gạt hơn cả quỷ, giờ đây từng câu chân tình, nhưng ngày sau nếu thay lòng đổi dạ, chẳng phải đời con gái ta sẽ chôn vùi sao? Phải chịu đựng ấm ức cả đời!”

Lục Chiêu không lập tức phản bác.

Hắn im lặng một lát, chăm chú nhìn ta một cái.

Ánh mắt ấy, như xuyên qua ngàn lớp thời gian, rơi trên người ta, trầm tĩnh mà dũng mãnh .

Sau đó, Lục Chiêu tháo thanh kiếm đeo bên hông đã cùng hắn chinh chiến nhiều năm ra, ném xuống đất. Giọng hắn như kim thạch, từng chữ trịnh trọng: “Nếu sau này có phụ Lâm Lang, Lục Chiêu nguyện tùy phu nhân xử trí!”

Hay cho một thiếu niên anh hùng tình thâm ý trọng.

Nếu ta không biết chuyện kiếp trước, chỉ nhìn vẻ ngoài ánh mắt hắn cháy bỏng, trịch kiếm vi thệ (ném kiếm lập lời thề) lúc này, e rằng cũng phải rung động, tinh thần lay chuyển, không kìm được mà yêu mến.

Nhưng mẹ ta vẫn vắt óc tìm cách bắt bẻ: “…Thôi đi! Bắc Địa xa xôi như vậy, con gái ta dù có chịu ấm ức, ta cũng không thể kịp đến.”

Nghe vậy, ánh mắt Lục Chiêu thoáng qua một ý cười.

Giọng hắn bình ổn, ung dung đáp: “Trong vòng năm năm, vãn bối nhất định sẽ cử binh Nam hạ thân nghênh, để phu nhân và Lâm Lang đoàn tụ, không bao giờ chia lìa nữa.”

Cha ta: “…”

Yến Lâm Quân: “…”

Lời này của ngươi thật sự là ngươi dám nói chúng ta cũng không dám nghe.

Từ phong địa phương Bắc đến đây, đường đi ba ngàn dặm, băng qua nhiều nước chư hầu. Tuy hiện tại vua nước Chu đã suy yếu, chư hầu cát cứ, quần hùng trục lộc.

Lời này của Lục Chiêu hôm nay, nói là mưu nghịch thì cũng còn quá nhẹ—

Thấy nếu cứ tiếp tục cãi cọ nữa, Lục Chiêu có lẽ sẽ phải đi giết sạch Đông Ngô quốc ngay trong đêm, để tỏ rõ quyết tâm.

Cha ta vội vàng kiểm soát tình hình, kéo hai bên ra.

“Đã đến là khách! Trước hết cứ ở lại vài ngày, rồi hãy bàn chuyện khác!”

29

Tuy đối phương đến một cách khó hiểu, nhưng thân phận quả thật khác biệt phi thường.

Cha ta, dù là trưởng quan của Vân Mộng Trạch hay là thông gia, đều phải theo quy củ, sắp xếp cho hắn một buổi tiệc tẩy trần với quy cách cao nhất.

Trăng đêm dài thăm thẳm, đèn đuốc sáng trưng.

Ca múa uyển chuyển, lửa trại bốc lên tận trời.

Tiên nhân trên cung trăng cũng có thể nhìn thấy bến tàu Vân Mộng Trạch, bày hết bàn này đến bàn khác kéo dài liên tục, suốt ba ngày ba đêm, chỉ để khoản đãi vị kiều khách quý chưa từng quen biết này.

Đương nhiên, náo nhiệt đều là của họ.

Ta không có gì cả.

Sự xuất hiện của Lục Chiêu, giống như ác mộng bước vào hiện thực— Đêm hồi phủ, ta vì sợ hãi mà đổ bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi.

Phải.

Ta bệnh rồi.

Chắc là bát tự ta khắc với Lục Chiêu, chỉ cần có hắn ở đây, ngày tháng của ta liền không dễ dàng trôi qua.

Ta phát sốt cao, toàn thân nóng bỏng, ý thức bị xé toạc qua lại giữa hư và thực.

Chốc lát như lại về cái biệt viện âm lãnh ở Bắc Địa, làm thiếp làm nô, chịu hết mọi khuất nhục, ngay cả khóc cười cũng không thể tự chủ, bị người ta chỉ mặt mắng là tiện kỹ dâm phụ.

Chốc lát lại hoảng hốt nhớ ra, ta đã tái sinh, đang nằm trong khuê phòng quen thuộc từ thuở bé, cha mẹ còn đó, nhà cửa vẫn chưa tan rã.

Cho đến nửa đêm, một tiếng bước chân cực nhẹ nhàng tiến lại gần. Có người không mời mà đến, lặng lẽ vén màn trướng giường lên.

Hắn nhìn thấy vẻ bệnh tật của ta, bèn đưa tay muốn thăm dò nhiệt độ trán ta lại bị một thanh chủy thủ run rẩy chĩa vào tim.

“Cút, cút ra ngoài.”

Ta bệnh đến hoảng hốt, sức lực cũng yếu ớt. Chỉ riêng việc vụng về giơ chủy thủ, dùng mũi dao chỉ vào tim đối phương đã tiêu hao hết sức lực của ta.

Giọng ta run rẩy: “Ta căn bản không quen biết ngươi! Ta sẽ không đi cùng ngươi— Ta muốn ở bên cha mẹ ta!”

Thân hình người đến dừng lại một chút. Ánh trăng lạnh như nước, chảy vào giữa những bức tường.

Lục Chiêu nhìn chằm chằm ta, đột nhiên khẽ cười một tiếng.

Hắn duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy mũi dao của ta rồi hơi dùng sức, liền làm thanh chủy thủ này tuột khỏi tay ta.

“Lâm Lang, đừng sợ.”

Giọng Lục Chiêu đè thấp dịu dàng, nhưng lời nói lại dứt khoát, không cho phép xoay chuyển: “Ta tự nhiên sẽ không để nàng ly biệt với cha mẹ—ta sẽ đưa họ cùng đi Bắc Địa, từ nay về sau các nàng không bao giờ chia xa.”

Ta toàn thân chấn động, như rơi vào hầm băng.

Xong rồi.

Xong rồi!!

Hắn vẫn muốn ép ta đi Bắc Địa làm thiếp—thậm chí ngay cả cha mẹ ta cũng không buông tha!

Sớm biết có ngày hôm nay.

Ta, ta hà cớ gì ngày tái sinh trở về lại không đâm đầu vào tường tự vẫn, tự kết thúc đời mình?!

Có lẽ là đã nhận ra sự hoảng khủng và tuyệt vọng của ta, Lục Chiêu dường như thở dài một hơi.

Hắn đưa tay, toan nắm lấy vai ta, giọng điệu mang sự không thể nghi ngờ: Lâm Lang, tất cả những gì ta nói, đều xuất phát từ chân tâm. Ta ngày sau nhất định sẽ đối đãi tốt với nàng.”

“Đừng gây rối nữa, đi theo ta hồi…”

Lời còn chưa dứt, dị biến đột sinh!

Một đạo kiếm sắc bén lạnh lẽo không báo trước tập kích từ bên cạnh, như sương lạnh giáng xuống, đột ngột nổi lên giữa đất bằng!

Nếu không phải Lục Chiêu phản ứng thần tốc, lật cổ tay rút lui nhanh mấy bước thì nhát kiếm này, đủ sức chặt đứt nửa cánh tay hắn!

Cửa phòng mở tung, gió đêm gào thét thổi vào.

Ánh nến trong phòng chập chờn.

Yến Lâm Quân cầm kiếm đứng trước giường ta, ống tay áo rộng bay phần phật trong gió.

Hắn che chắn ta phía sau, trên mặt tuy mang nụ cười thờ ơ, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo nghiêm nghị.

“Lục Tiểu Hầu gia, e là ngươi đi nhầm chỗ rồi.” Yến Lâm Quân nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng: “Ở đây không có tiệc tẩy trần do Kiều đại nhân chuẩn bị cho ngươi đâu.”

Nhìn người chắn trước mặt, sắc mặt Lục Chiêu hoàn toàn trầm xuống, trong mắt cuộn trào phong bạo kinh người.

“Yến Thế tử, ta đã nói với ngươi rồi.”

Lục Chiêu từng chữ từng câu, giọng nói lạnh thấu xương: “Nếu ngươi dám dẫn thê tử của ta đi, ta nhất định phải lấy mạng ngươi.”

Nghe vậy, Yến Lâm Quân lại nhướng mày lên, cười nói: “Lục Tiểu Hầu gia, ta lại nhớ rõ, người ta đích thân giao phó cho ngươi là đích nữ nhà họ Kiều. Định thân từ nhỏ, chỉ bụng làm hôn.”

Hắn nghiêng nửa bước, che ta kỹ hơn: “Còn về chuyện hôn sự của vị Tiểu Lâm Lang này, tự nhiên là do cha mẹ nàng làm chủ—mẹ nàng thì chưa từng hứa gả đến Bắc Địa.”

Giữa hai người, căng thẳng như cung tên đã giương. Không khí dường như ngưng trệ, sát ý gần như hóa thành thực chất.

Ta toàn thân run rẩy dữ dội vì kinh cụ, khí huyết dồn lên, không nhịn được bám vào mép giường, phát ra một trận ho khan yếu ớt và dồn dập.

Yến Lâm Quân không quay đầu, ngược tay kéo một cái, dùng chăn quấn ta lại.

Người này bề ngoài mạn bất kinh tâm, nhưng thực tế vai và lưng lại căng như dây cung đã kéo hết cỡ, sẵn sàng ứng phó Lục Chiêu đang nổi giận.

“Thật là lạ, Lục Chiêu, ngươi vốn mắt cao hơn đầu, ngay cả nhà họ Kiều cũng chưa chắc lọt vào mắt ngươi, sao bây giờ lại đột nhiên bày ra bộ dạng si tình như vậy, nhất định phải là nàng?”

Hắn tùy tiện nói: “Tiểu Lâm Lang, chẳng lẽ nàng cùng Lục Tiểu Hầu gia có tình cũ gì sao?”

Ta vốn đang ho, nghe lời này càng kinh hãi đến mức suýt tắt thở.

“Ta căn bản không hề quen biết hắn!”

Ta vừa ho vừa thở dốc, giọng khàn khàn: “—Tiểu thúc, ngươi đừng nói lời dọa người như vậy!!”

Yến Lâm Quân: “…..”

Không biết có phải ảo giác của ta không, Yến Lâm Quân hình như bị cái xưng hô này làm “sốc” một chút.

Hắn toàn thân cứng đờ, từ từ quay đầu, nhìn ta một cái.

Ánh mắt này có quá nhiều điều ta không hiểu, dường như có thâm tình khó kìm nén, lại xen lẫn một tia phẫn nộ gần như hung hãn; tựa như muốn nâng ta lên tận đầu tim, lại như hận không thể bóp chết ta tại chỗ.

Nhưng cái xưng hô này, lại làm tỉnh ngộ Lục Chiêu.

Chẳng hạn như, hắn đột nhiên nhớ ra người trước mắt này, kỳ thực cũng coi như là một trưởng bối.

Sắc mặt Lục Chiêu hơi sáng lại.

“Yến thúc phụ, vãn bối không hề có ý mạo phạm, chỉ là nhất thời vội vàng.” Hắn thậm chí còn ôn tồn nói: “Nhưng vãn bối vạn phần xác định—Lâm Lang, là thê tử định mệnh của vãn bối.”

Yến Lâm Quân lập tức bạo nộ: “…Ai là thúc phụ của ngươi! Lục Chiêu! Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi? Sao có thể làm thúc phụ của ngươi!”

Yến Lâm Quân sụp đổ: “Hơn nữa không thân không quen, ta cùng ngươi tính là thân thích gì!? Đừng có tự dát vàng lên mặt!”

Ta: “……”

Lục Chiêu: “……”

Lục Chiêu giải thích: “Ta quyết ý muốn cưới Lâm Lang, nàng ấy đã xưng hô ngươi là thúc phụ, ngươi liền là thúc phụ của ta—”

Lần này đến lượt ta sụp đổ.

Ta gào lên: “Lục Chiêu! Ta gả cho chó cũng không gả cho ngươi!!!”

30

Cho dù ta đã nói ra những lời cay độc như vậy, đồng thời xúc phạm cả Lục Chiêu, chó, và chính bản thân ta.

Thế nhưng sự việc vẫn trượt theo hướng không thể kiểm soát.

Theo lý mà nói, sau khi yến tiệc lưu thủy của cha ta kết thúc, khách nhân nên biết điều mà cáo từ.

Nhưng Lục Chiêu không đi.

Lục Chiêu, vị thiếu niên bá chủ lẽ ra phải ở xa Bắc Địa, trấn thủ biên cương, lại thật sự cứ thế hạm đội hoành ở Vân Mộng Trạch, một bộ dáng không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc.

Tinh kỳ tung bay, chiến thuyền như mây.

Thân thuyền lạnh lẽo phá tan hơi nước mờ mịt trên mặt sông, cũng triệt để phá vỡ sự bình yên đã duy trì bấy lâu nay ở nơi này.

Sự bất an của các chư hầu quốc xung quanh giống như dòng chảy ngầm dưới đáy nước.

Ngay cả vua nước Chu đang thế lực dần suy yếu, cũng mấy lần hạ chiếu thư quở trách.

Nhưng tất cả những lời đuổi khách công khai hay ngấm ngầm, đến trước mặt Lục Chiêu đều như bùn trâu xuống biển, không còn dấu vết.

Mục tiêu của hắn rõ ràng đến lạnh người— Hắn nhất định phải đưa ta về Bắc Địa.

Cha mẹ ta tự nhiên không thể vâng lời, nhưng Lục Chiêu sắt đá quyết tâm phải làm như vậy.

Cuối cùng, cha ta thật sự hết cách. Đương nhiên, ông không phải là mặc kệ mà là không còn chiêu gì nữa.

“Lục Tiểu Hầu gia, ngài là bá chủ một phương, tầm nhìn nên đặt ở thiên hạ.”

“Chính thê của ngài phải là tông phụ có thể ổn định hậu phương, chấp chưởng trung quỹ cho ngài, cần phải hiền lương thục đức, ổn trọng trì gia.”

Ông dừng lại, ánh mắt dịu dàng rơi trên người ta: “Nhưng ta cũng biết, con gái ta đây, từ nhỏ đã được chúng ta chiều hư rồi. Đừng nói là đoan trang, chững chạc, nó thậm chí sáng còn không thể dậy sớm. Tuyệt đối không thể làm chủ mẫu cao môn.”

“Lục Tiểu Hầu gia.” Cha ta thở dài: “Ngài, ngài không thể nào… lại muốn kéo nó đi làm thiếp chứ?”

[Làm thiếp]— Hai chữ này như hai mũi kim sắt nung đỏ, đâm mạnh vào tim Lục Chiêu.

Thân hình hắn đột nhiên loạng choạng, lập tức bật dậy, ngay cả chén trà trên bàn cũng bị động tác đột ngột này làm đổ, nước trà màu nâu nhạt tràn ra, làm ướt góc áo bào quý giá của hắn, một cảnh tượng bừa bộn.

Nhưng Lục Chiêu hoàn toàn không hay biết.

Hắn chỉ trừng mắt nhìn cha ta, sắc mặt tái mét, trong mắt cuộn trào một nỗi đau đớn gần như tan vỡ.

Vẻ mất kiểm soát này khiến ngay cả cha ta cũng giật mình.

Rất lâu sau, Lục Chiêu mới như tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn mở lời: “Kiều đại nhân… sao lại nói lời này?”

Nhưng lúc này, ngay cả Yến Lâm Quân cũng không ổn.

Hắn vốn ngồi bên cạnh, như không liên quan gì, đang nghịch chén trà. Giờ đây, hắn cũng từ từ ngẩng đầu lên.

Nụ cười thờ ơ, lười biếng thường thấy trên mặt hắn tan đi như thủy triều. Không còn là vị công tử phong nhã dễ nói chuyện nữa, mà lộ ra bộ dạng thật—

Một chư hầu nắm giữ quyền lực, ngang hàng với Lục Chiêu.

“Lục Chiêu, ngươi chưa trả lời câu hỏi của Kiều tiên sinh.”

Giọng Yến Lâm Quân không cao, nhưng mang theo một áp lực lạnh lùng chưa từng có: “Tính cách Lâm Lang trời sinh là vậy, nếu làm chính thê của ngươi, ngươi có bảo vệ được nàng không?”

“Nếu không phải chính thê— Lục Chiêu, ngươi có đức có tài gì,” Ánh mắt hắn sắc như dao, đâm thẳng vào Lục Chiêu, “để Lâm Lang làm thiếp?”

Sắc mặt Lục Chiêu lập tức tái xanh.

Hắn trừng mắt nhìn Yến Lâm Quân, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Cuối cùng, lại không thốt lên được một lời nào.

Lục Chiêu phất mạnh tay áo, mang theo vết trà bẩn thỉu và cơn giận dữ lạnh lùng, quay người bước đi.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)