Chương 2 - Hoa Trong Đá

3

Liễu Mộc Dao hận nhất là bị người khác gọi nàng ta là di nương.

Nàng ta là một cô nhi không phụ không mẫu, được Tiêu An mang về từ chiến trường.

Họ cùng đồng sinh cộng tử, lấy mạng đổi mạng, tình cảm vô cùng sâu đậm.

Nhưng trong phủ của Tiêu An đã có chính thê lấy theo mệnh lệnh của phụ mẫu.

Vị chính thê này xuất thân thế gia đại tộc, dù Tiêu An không có nhiều tình cảm với nàng ấy, cũng không thể nào hưu được.

Vì vậy, danh phận dành cho Liễu Mộc Dao chỉ có thể là di nương.

Nhưng nàng ta không chấp nhận.

"Ta và An ca ca đã cùng đồng sinh cộng tử trên chiến trường Tái Bắc, thề nguyện một đời một kiếp một đôi người, có núi tuyết làm chứng! Giờ đây bắt ta làm thiếp? Tuyệt đối không thể!"

Nàng ta thà không danh phận mà ở bên cạnh Tiêu An, nói với hắn: "Thiên hạ nhìn thiếp thế nào cũng không sao, miễn là chàng coi thiếp là thê tử duy nhất."

Tiêu An vừa cảm động, vừa áy náy.

Cảm động trước tấm lòng si tâm của Liễu Mộc Dao, áy náy vì ban đầu hắn đã giấu việc mình đã thành hôn.

Hắn chỉ có thể đối xử với nàng ta ngày càng tốt hơn.

Liễu Mộc Dao nói muốn ăn thủy sản, Tiêu An lập tức sai người xuống Giang Nam, quất roi thúc ngựa mang cá tươi tôm tươi về.

Nàng ta đau đầu, Tiêu An liền bỏ cả việc triều chính, ở lại phủ để bên cạnh nàng ta.

Còn việc nàng ta vì tâm trạng không tốt mà nướng sống một bách tính vô tội trước mặt mọi người, đối với Tiêu An mà nói, dù có hơi đau đầu nhưng cũng không phải là chuyện lớn.

Hắn chỉ thở dài: “Thôi, Mộc Dao rất để ý chuyện danh phận, cũng tại người xứ khác không biết ăn nói.”

"Nếu chưa đến mức mất mạng, bảo quản gia đền thêm tiền cho hắn chữa trị là được."

...

Mẫu thân ta nghe đồng hương kể lại, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm chiếc muỗng, cố gắng đưa nước cho phụ thân ta uống.

Phụ thân ta đã không thể uống được nữa.

Người bề trên nói nhẹ bẫng việc trị thương, có thể coi như chuyện gì cũng không xảy ra.

Nhưng một người, với hơn sáu, bảy phần da thịt đã cháy đen và mưng mủ thì còn có thể chữa trị thế nào được?

Mấy thầy lang đến xem, đều lắc đầu nói rằng không có thuốc chữa, chỉ có thể nhìn bản thân mình mục nát rồi chết.

Thực ra phụ thân ta đáng lẽ đã phải ra đi từ lâu, lý do ông cố gắng giữ hơi thở cuối cùng, là vì ông có điều muốn nói với mẫu thân ta.

Phụ thân khó nhọc mở miệng, dùng sức lực cuối cùng nói: “Lan Phức, nàng ngàn vạn lần đừng... đừng...”

“Ta biết rồi, đừng trả thù.” Mẫu thân nhẹ nhàng nắm tay phụ thân, khẽ nói.

“Chàng yên tâm, ta sẽ không đặt bản thân vào hiểm nguy đâu.”

“Người kia là nhiếp chính vương, Hoàng thượng còn phải kính nể ba phần, ta chỉ là một nữ tử bình thường, có mấy mạng để trả thù cho chàng?”

“Chàng à, sau này ta sẽ cùng A Ngưng sống thật tốt. Dù sao chàng cũng để lại không ít tiền, ta sẽ đóng cửa tiệm, cùng A Ngưng mùa xuân đi dạo, mùa hạ ngắm sen, mùa thu làm bánh hoa quế, mùa đông đắp người tuyết...”

Phụ thân ta yên lòng, ông nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên mặt.

Mẫu thân ta lau đi giọt nước mắt ấy, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, như sợ làm phụ thân ta đau.

“Ngủ ngon nhé, khi tỉnh dậy, ta vẫn sẽ là thê tử của chàng.”

Nói xong câu đó, mẫu thân cầm lấy chiếc trâm hoa lan mà phụ thân ta đã tặng bà lúc định tình.

Nhắm mắt lại, bà run rẩy siết chặt tay, nhắm chiếc trâm về phía cổ họng đã cháy đen của phụ thân, đâm xuống.

...

Sau khi tang lễ của phụ thân ta kết thúc, ta tìm thấy trong gói đồ của ông một đôi thỏ vàng nhỏ.

Ta ôm chặt chúng vào lòng.

Nước mắt rơi xuống, làm trôi đi vết máu trên chú thỏ, ta dụi mắt, nói: “Mẫu thân, con muốn đến kinh thành.”

Mẫu thân nhìn những tờ tiền giấy trắng bay khắp trời, im lặng hồi lâu, rồi khẽ nói:

“Tất nhiên, chúng ta nhất định phải đến kinh thành.”

4

Người ta thường nói, kinh thành gạo quý, sống rất khó.

Nhưng đối với ta và mẫu thân, dường như cũng không quá khó khăn.

Mẫu thân ta có tay nghề nấu nướng rất giỏi, chỉ cần bắc một cái nồi lên, mọi người đều ngửi thấy mùi thơm mà kéo đến.

Ta nhanh nhẹn, đứng trước quầy hàng giúp mẫu thân đón khách và thu tiền.

“Khách quan, canh cừu của ngài đây, ăn ngon thì quay lại nhé!”

Canh cừu màu trắng đặc sánh, rắc thêm hành lá xanh tươi, vô cùng thơm ngon.

Công việc kinh doanh của chúng ta cũng rất phát đạt.

Cho đến một lần, khi ta vừa cầm bát canh lên thì bị đá mạnh vào lưng.

“A Ngưng!” Mẫu thân ta hốt hoảng kêu lên.

Bà định chạy đến cứu ta nhưng chiếc nồi lớn ngay lập tức bị đá đổ, mẫu thân ta cũng bị đập vào người nên ngã xuống.