Chương 1 - Hoa Trong Đá
[FULL] Hoa Trong Đá
Tác giả: Vệ Vũ
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Phụ thân ta là đầu bếp nổi tiếng khắp vùng, món cừu nướng nguyên con của ông da giòn thịt mềm, người người thèm nhỏ dãi.
Ái thiếp của nhiếp chính vương nghe tin, liền gọi phụ thân ta đến phủ nấu ăn, đích thân yêu cầu món thịt cừu nướng đó.
Phụ thân ta chỉ đi không có về, lúc bị ném ra ngoài, da thịt toàn thân bị lửa nướng cháy khét.
Hóa ra ái thiếp kia đột nhiên nảy ý, muốn ăn món thịt cừu nướng mà không có mùi thịt cừu.
Mẫu thân ta biết chuyện, không rơi một giọt nước mắt.
Chỉ ba tháng sau, bà dựng một cái nồi lớn trước cổng phủ, bắt đầu bán thịt cừu.
1
Một tháng sau khi phụ thân ta qua đời, mẫu thân ta mang theo số tiền còn lại trong nhà, đến nhà Lưu bà tử ở cuối ngõ.
Lưu bà tử là thần tiên, có đôi tay kỳ diệu, phụ nữ đã gả qua tay bà có thể trở lại thành khuê nữ trinh nguyên.
Chỉ nghe nói là đau đớn vô cùng, từng có một tiểu thư kêu đau suốt đêm, suýt nữa đau đến chết.
Nhưng mẫu thân ta trở về, không kêu một tiếng, chỉ là sắc mặt hơi tái.
Bà gọi ta đến trước mặt: “A Ngưng, từ nay về sau con không được gọi mẫu thân nữa, chỉ được gọi tỷ tỷ, con có hiểu vì sao không?”
Ta gật đầu: “Con hiểu.”
Mẫu thân ta cười, khen ta ngoan.
Bà dẫn ta đến kinh thành, tìm một ngôi nhà cũ nát để ở.
Sau đó, bà dựng một cái nồi lớn trên con phố trước cổng phủ nhiếp chính vương, bắt đầu bán canh thịt cừu.
2
Tay nghề làm thịt cừu của mẫu thân là học từ phụ thân.
Phụ thân ta là đầu bếp nổi tiếng khắp vùng, món đặc sắc nhất của ông là thịt cừu nướng.
Cùng là món nướng nhưng món cừu nướng do phụ thân ta làm ra lại có hương vị đậm đà hơn người khác, da giòn thịt mềm, hương thơm nồng nàn nhưng lại không hề có mùi hôi. Ngay cả những người thường ngày kêu không ăn thịt cừu, khi ngửi thấy mùi thơm cũng không thể cưỡng lại mà ăn hết miếng này đến miếng khác.
Khi phụ thân ta nấu ăn, mẫu thân ta thường ở hậu viện phụ bếp.
Lão bản nương nhà khác thường ra mặt tiền để đón khách, nhưng mẫu thân ta chưa bao giờ xuất hiện.
Ta hiểu tại sao, bởi vì mẫu thân ta quá xinh đẹp, đẹp đến mức dễ gây ra phiền phức.
Còn gia đình chúng ta chỉ là tiểu dân không có chỗ dựa, không dám gây chuyện trên thế gian này, chỉ mong tránh xa những rắc rối.
Lần duy nhất phụ thân ta gây ra náo động, là khi người từ phủ nhiếp chính vương nghe nói món cừu nướng của ông là tuyệt phẩm thiên hạ, đã mời ông đến nấu ăn cho Vương gia.
Phụ thân ta vui vẻ nói với mẫu thân ta: "Chắc chắn tiền thưởng lần này sẽ nhiều, ta sẽ mua cho nàng vài bộ y phục mới ở kinh thành, rồi đúc một đôi thỏ nhỏ bằng vàng nguyên chất, làm của hồi môn cho A Ngưng của chúng ta."
Ta thích thỏ nhỏ nhất, nghe vậy liền nhào vào lòng phụ thân: "Thỏ nhỏ! Con muốn thỏ nhỏ!"
Phụ thân ta cười khà khà, cõng ta chạy khắp nhà, mẫu thân ta ở phía sau vừa cười vừa ngăn lại: "Chàng đừng làm hài tử ngã đấy nhé!"
Những khoảnh khắc đó giống như một giấc mơ.
Giá như ta biết trước, ta đã không đòi thỏ nhỏ nữa.
Ta chỉ cần phụ thân ta.
...
Phụ thân ta bị đám hạ nhân ném ra ngoài từ cổng sau phủ nhiếp chính vương.
Trên đường phố đông đúc người qua lại, không một ai dám lại gần đỡ ông lên.
Bởi vì ông bị nướng cháy đen, da thịt đều đen sạm, có những chỗ nứt ra, máu và mủ chảy lẫn vào nhau.
Cuối cùng, một đồng hương tốt bụng đã nhân lúc đêm tối, dùng xe đẩy đưa ông về.
Đồng hương đó vừa khóc vừa mắng: "Tất cả là do Liễu Mộc Dao! Tất cả là do nàng ta..."
Liễu Mộc Dao, cái tên nghe thật hay.
Nàng ta là ái thiếp mới của nhiếp chính vương, mỹ nhân đệ nhất kinh thành.
Vị mỹ nhân này nghe nói phụ thân ta giỏi nướng cừu, liền hỏi ông: "Nghe nói ông có thể nướng thịt cừu mà không có chút mùi hôi nào?"
Phụ thân ta thành thật trả lời: "Di nương yên tâm, thịt cừu này chắc chắn sẽ không có mùi hôi."
Liễu Mộc Dao đột nhiên không cười nữa.
Nàng ta nói: "Vậy có thể không có mùi cừu không?"
Phụ thân ta cười xòa: "Đã là món cừu nướng nguyên con, sao có thể không có chút mùi cừu nào được?"
Liễu Mộc Dao nhấc khăn tay, lạnh lùng nói: "Ai bảo là không có? Hôm nay để ta xuống bếp, làm một món cừu nướng nguyên con mà không có chút mùi thịt cừu nào, được chứ?"
Nàng ta sai người bịt miệng phụ thân ta, trói ông thành hình cừu, rồi đặt lên lửa nướng.
Ngọn lửa bùng cháy, Liễu Mộc Dao dùng khăn tay che miệng cười: "Đây chẳng phải là món cừu nướng không có mùi cừu sao?"
Cuối cùng, nàng ta nhìn phụ thân ta bị nướng đến da thịt bong tróc, ánh mắt đầy hận thù: "Ta đã nói rồi, ta tuyệt đối không làm thiếp. Ngay cả Vương gia cũng đã đồng ý, ngươi là thứ gì mà dám gọi ta là di nương?"