Chương 3 - - Dấu Hồng Hồng và Cảm Xúc Rối Bời - Hóa ra anh làm mối tình đầu của em - Hóa ra anh làm mối tình đầu của em

CHƯƠNG 3/
( Có cảnh H+)
Để không làm Phi Viên căng thẳng, Hứa Đình Khiêm cố gắng tạo ra màn dạo đầu hưng phấn, anh nhào nặn xoa nắn cặp bông đào vừa trắng vừa tròn của Phi Viên. Da thịt trắng nõn non mềm, bóp một cái liền để lại dấu hồng hồng. Quái quỉ thay động thái này nó khiến Phi Viên lại mẫn cảm đến nỗi toàn thân như muốn mềm nhũn, chẳng biết là xấu hổ hay bản thân đang dần chiêu ngộ nó.
Hứa Đình Khiêm bắt đầu tách hai chân Phi Viên, ngón tay anh thon dài mang theo nhiệt ấm vuốt ve nơi tư mật một cách nựng nịu.
[ Đoạn cắt ]
Bất giác người đàn ông với ánh mắt đã đục ngầu hỏi.
- Em chịu được không?
Rất muốn thốt lên từ ”không” nhưng Phi Viên vô thức lại gật đầu, sau đó Hứa Đình Khiêm dịu dàng chỉ dẫn thêm.
- Thả lỏng một chút.
[ Đoạn cắt ]
Giây phút đó Phi Viên đã không chịu được mà bật ra thành tiếng, đau thấu trời xanh, cô còn ngỡ da thịt mình đã bị rẻ làm đôi. Cô từ từ mở mắt, ngón tay ra sức bấu chặt vào bả vai người đàn ông trước mặt. Cô có thể cảm nhận được cái thứ vừa to vừa nóng kia chen vào giữa những lớp tường thịt đang co rúc trong cơ thể cô, phá hỏng đi bức tường dày như mỏng. Cứ như vậy mà từng chút từng chút cường ngạnh xâm chiếm, cũng không cho phép chống cự, Phi Viên bị đối phương hoàn toàn chiếm hữu.
Trong nháy mắt, từ thân thể đến chỗ sâu nhất trong tâm hồn cô đều nảy sinh một loại ý niệm thần phục kì lạ đối với người đàn ông trước mắt.
Chính giờ phút giây này cô đã thuộc về anh rồi, bản quyền Vũ Phi Viên này đã được đóng dấu là của Hứa Đình Khiêm.
Ý nghĩ này lướt qua đầu Phi Viên, khiến cô ôm Hứa Đình Khiêm càng thêm chặt. Phi Viên chậm rãi hít vào thở ra để bản thân dần quen với thứ cảm giác càng lúc càng trướng nơi phía dưới của mình.
Hứa Đình Khiêm cắm vào cơ thể của Phi Viên, hai tay anh chống phía trên cô, cả hai điều không nhúc nhích, chỉ thay nhau phát ra tiếng thở dốc nặng nề. Thứ nóng rực trong cơ thể Phi Viên càng lúc càng trướng lớn, cô bắt đầu có cảm giác bức rứt khó nhịn. Bên cạnh cảm giác trướng đầy, chỗ bị nông căng ra cũng dần truyền đến chút nhồn nhột tê dại. Dường như có một giọt nước rỉ lên trên bờ ngực cô, Phi Viên ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy chóp mũi của Hứa Đình Khiêm đọng đầy mồ hôi cùng với chiếc cằm cong thẳng trông thật cương nghị làm sao. Hứa Đình Khiêm như nhận thấy ánh mắt của cô, cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy như mực của anh cũng đủ làm cô thoáng kinh sợ. Hứa Đình Khiêm nhìn Phi Viên không lên tiếng chỉ chậm rãi cử động thân dưới.
[ Đoạn cắt ]
Cô cảm thụ chuyển động ra vào của anh, đỏ mặt gật đầu. Hứa Đình Khiêm hôn cô, cô cũng ngoan ngoãn há miệng quấn quýt cùng anh. Cảm giác khó chịu như bị hành hạ ở phía dưới dần biến mất, còn lại một loại cảm giác khó tả khác xâm chiếm.
[ Đoạn cắt ]
- Viên Viên, em có thích không?
Phi Viên cổ ưỡn ra sau, trong mắt ngập hơi nước, cô bấu chặt lấy vai anh, rên rỉ miệng chẳng làm chủ được rồi phát ra câu. “Thích”
- Vậy anh sẽ cho em thích tới tận xương tủy mới thôi.
Sau câu đó Hứa Đình Khiêm mạnh mẽ đâm vào, miệng nhếch lên một đường cong tuyệt mĩ.
- Thế mạnh như thế này em có thích không?
Cả người Phi Viên bị kích thích đến run lẩy bẩy, cô rên rỉ liên tục, không chút thẹn thùng kêu thích, liền bị thúc vào càng nhanh, càng mạnh hơn. Vốn đối với chuyện làm tình cô có chút khờ dại cùnh sợ hãi, Phi Viên rơi vào tay Hứa Đình Khiêm liền trải nghiệm kích thích tới vui sướng.
Người trước mặt cô vô cùng có kinh nghiệm, kỹ thuật thuần thục ngay cả khi thốt ra những lời dâm loạn, hạ lưu cũng có vẻ hoàn mỹ trưởng thành một cách kì lạ. Thật sự Phi Viên đang bắt đầu nghi ngờ về anh, rốt cuộc trong cuộc đời anh đã trải qua bao nhiêu người, cô là người thứ mấy? Nhưng Phi Viên lại không chối bỏ những điều đó của anh, tự nguyện như một cách sùng bái vậy.
[ Đoạn cắt ]
Mà cô biết đó chính là nòi giống của Hứa Đình Khiêm cần được bảo tồn trong cơ thể của cô. Cô cũng hoang mang vì bản thân cô vẫn chưa sẵn sàng tạo ra điều đó.
Bình minh đã loé dạng từ bao giờ và đã rạng bóng xuống dãy nhà đùm nhau chằng chịt.
Phi Viên ngủ một mạch đến trưa mới tỉnh, dậy rồi mới thấy cơ thể có một loại đau nhức khó nói nên lời. Cô ở trong chăn vung tay vung chân một hồi mới đưa tay kiểm tra phía dưới của mình.
Nơi ấy hôm qua bị anh mạnh mẽ tuyệt tình trừng phạt bây giờ đụng vào có chút đau nhói, còn sưng nữa chứ. Nhớ đến mà cô ngại đến kéo chiếc chăn che kín mặt mình. Phi Viên hồi tưởng lại từng khoảnh khắc đêm qua, trong lòng vừa xấu hổ vừa có cảm giác rạo rực vô hình. Vừa nhớ cô lại vừa ra sức dụi mặt vào gối, dụi đến nổi bao gối nhăn nhúm lộn xộn.
Đột nhiên Phi Viên thấy nhớ Hứa Đình Khiêm vô cùng. Cũng không biết tại sao, chỉ thấy nhớ đối phương nhớ thật nhiều.
Dường như qua một đêm, tầng sương mù mông lung ngăn cách giữa cô và Hứa Đình Khiêm đã bị phá tan, sự hiện diện của Hứa Đình Khiêm trong lòng cô rốt cuộc cũng trở nên rõ nét. Khuôn mặt nghiêm túc của anh mà lúc trước cô muốn tránh được lúc nào hay lúc nấy, bây giờ cũng không còn khiến cô sợ nữa.
Phi Viên dè dặt xuống giường, cảm thấy thắt lưng cô sắp gãy đến nơi rồi. Nghĩ đến cảnh tối qua Hứa Đình Khiêm bóp lấy eo cô ra vào trong cơ thể mà Phi Viên chỉ muốn biến thành ch.ó dại cắn anh một cái cho thoả lòng.
Mặc dù hơi khó chịu nhưng cô vẫn bước xuống giường vệ sinh cá nhân, dọn ga giường đi giặc, trên đó đã nhuộm đầy vết tích hoan ái, có cả vết tích thanh xuân hai mươi tuổi đầu của cô bị người đàn ông ba mươi phá vỡ. Làm xong lúc này Phi Viên đi từ phòng ngủ ra phòng khách rồi lại vào phòng bếp, căn nhà trống trải cô mới biết Hứa Đình Khiêm sớm đã đi làm. Hôm nay vốn không phải cuối tuần, tuy Phi Viên buổi sáng không có tiết nhưng Hứa Đình Khiêm thì khác, anh có khi ngay cả cuối tuần cũng phải có mặt ở bệnh viện không được nghỉ ngày nào.
Nói ra Phi Viên không phải trách cứ anh thường xuyên bỏ bê cô, mà cô thấy nghề bác sỹ thật quá vất vả, cô vô cùng cảm thông cho anh. Chỉ là qua một đêm đầy xúc cảm mạnh mẽ như đêm qua, khi tỉnh dậy lại phát hiện anh đã đi mất, Phi Viên đột nhiên có một loại cảm giác buồn không thể tả. Nó gần giống như sợ mất đi anh, chẳng lẽ trái tim đã rung động, khẽ rung động với Hứa Đình Khiêm tự bao giờ?
Đứng ngẩn ngơ một lúc Phi Viên vào phòng tắm, gột rửa sạch thân thể.
Cảm giác hưng phấn không tưởng từ đêm “tân hôn muộn” của hai người dần theo tiếng nước trôi đi, Phi Viên trở nên tỉnh táo hơn, tâm trạng cũng khôi phục lại trạng thái trước lúc hai người chưa tiếp xúc thân mật.
Đến khi nhận được điện thoại của Hứa Đình Khiêm, lúc này cô đã rời khỏi nhà đang trên đường tới trường. Buổi chiều có tiết, cô không có tâm trạng gì nấu nướng, định bụng ăn đại cái gì đó trên đường cho xong.
- Em tỉnh rồi sao?
Giọng nói thâm âm trong điện thoại hỏi Phi Viên, cô vừa đi vừa nghe máy nói chuyện. Vốn Hứa Đình Khiêm lạnh nhạt, ít cảm xúc, ngữ điệu ít khi lên xuống, người nghe bình thường sẽ có cảm giác khó tương tác, nên khi dù là lời nói quan tâm, yêu thương nhưng khi phát ra vẫn thấy cực kỳ nghiêm túc.
Phi Viên thật rối nghĩ vậy lúc trước anh dùng gương mặt gì, âm giọng gì để nói với ông nội, khiến ông nội cô muôn phần cảm thán anh. Kể cả các bệnh nhân của anh nữa, ai cũng quý mến buông lời ra một cũng bác sỹ Hứa Đình Khiêm hai cũng bác sỹ Hứa Đình Khiêm, chẳng lẽ Hứa Đình Khiêm có lực hút trong người.
Vậy với cô lực hút đấy sao lại không có tác dụng?
Phi Viên nhớ lúc trước cô chăm ông nội trong bệnh viện cũng đã từng bị anh dọa, cảm thấy bác sỹ phụ trách của ông nội khó gần vô cùng. Vui vẻ chào đón bị lơ, cung kính lễ phép cũng bị lơ, thậm chí thân thiết vồn vã cũng không thể lay chuyển được tâm địa sắt đá của anh.
Có lần Phi Viên tình cờ biết được Hứa Đình Khiêm sống một mình, công việc lại bận rộn, thường xuyên bỏ bữa sáng nên lúc mang cơm cho ông tiện tay đem thêm một phần cho anh. Dù đối phương ngoài miệng nói cảm ơn, nhưng Phi Viên vẫn cảm thấy trong lòng bác sỹ Hứa này ngược lại, như kiểu đang trách cô quá phiền phức, quá lo chuyện bao đồng.
Từ lúc kết hôn đến giờ hai người rất ít khi gọi điện thoại cho nhau, đa số là dùng tin nhắn liên lạc. Ngoài việc Phi Viên nhắn tin hỏi anh có về ăn cơm không thì không nhắn gì khác nữa. Không phải cô thiếu quan tâm đối phương mà cô sợ sẽ gây ra phiền tới anh, còn Hứa Đình Khiêm đơn giản là do quá bận không có thời gian gọi.
Câu hỏi của Hứa Đình Khiêm buông ra một lúc vẫn không thấy cô trả lời, anh lại đưa ra câu hỏi trước một lần nữa. Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh truyền vào tai, Phi chợt tỉnh thức buông bỏ dòng vẩn vơ đáp lắp bắp.
- Dạ, tỉnh, tỉnh rồi ạ! Em đang trên đường tới trường.
Anh im lặng một lát mới nói tiếp.
- Buổi sáng anh có ca cấp cứu nên phải vội đi sớm.
Câu nói của anh lại không hề ăn khớp với câu trả lời của Phi Viên, nhưng Phi Viên đầu óc đơn giản không biết anh đang cố ý giải thích với cô, tại sao mình đi sớm. Phi Viên chỉ biết gật đầu rối rít với chính mình, với chiếc điện thoại.
- Dạ, dạ, em biết rồi.
Đầu dây bên kia lại thoáng im lặng, sau đó hỏi.
- Em có thấy khó chịu chỗ nào không?
- Sao cơ?
Vọt miệng xong Phi Viên mới kịp phản ứng nhận định ra câu hỏi của Hứa Đình Khiêm. Cô cầm điện thoại, cảm giác lại ngượng muốn chín người lúng túng trả lời.
- Cũng, cũng không sao ạ! Người em cũng không thấy khó chịu lắm!
Hứa Đình Khiêm một lần nữa im lặng không nói gì. Phi Viên bắt đầu hoài nghi điện thoại mình có phải bị hư hay không, hay cô đi tới nơi bị thiếu sóng, vừa định kiểm tra, đối phương lại lên tiếng.
- Không tệ sao, ý em là rất thoải mái phải không?