Chương 2 - - Nghĩa vụ của vợ chồng - Hóa ra anh làm mối tình đầu của em - Hóa ra anh làm mối tình đầu của em

CHƯƠNG 2/
Cơm nước xong, Hứa Đình Khiêm tự giác giúp đỡ cô dọn dẹp bát đũa. Mặc dù anh không phải là người dễ sống chung, nhưng việc nhà lặt vặt như thế này anh lại rất để ý hỗ trợ. So với trước ông nội ăn xong liền vỗ mông xách lồng chim ra công viên chơi thì còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Phi Viên rửa bát, Hứa Đình Khiêm lau khô bát bỏ vào kệ. Mặc dù cả hai đều không nói tiếng nào nhưng chẳng hiểu sao không khí lại khá hài hòa. Hứa Đình Khiêm lâu lắm mới có một ngày rỗi việc không trực ở bệnh viện nên Phi Viên mới có cơ hội ở bên anh thế này. Kết hôn cũng gần một tháng, nhưng dịp ở gần nhau giữa hai người dường như là rất ít. Hứa Đình Khiêm tắm xong vẫn còn sớm, chưa đến chín giờ tối.
Cả hai lặng lẽ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Phi Viên không biết Hứa Đình Khiêm đang nghĩ gì, riêng cô lại thấy bầu không khí sắp lạnh đến đóng băng rồi. Cô nghĩ, hay là tránh vào thư phòng viện cớ làm bài tập nhỉ?
Hứa Đình Khiêm lật cuốn sách y học trong tay xem, ngồi bên cạnh Phi Viên len lén liếc qua, trên mặt sách toàn là chữ tiếng Anh khiến mắt cô hoa lên, đầu óc bỗng chốc ngơ ra. Phi Viên bất giác nhích xa ra một chút.
- Em nhích ra nữa thì cứ trực tiếp ngồi ngay xuống thảm luôn đi.
Giọng nói không vui không buồn của bác sĩ Hứa vang lên giữa tiếng lật sách rèn rẹt, mông Phi Viên lập tức cứng đờ. Cô xoay lại, nhìn người vẫn đang vùi đầu vào cuốn sách trên tay.
Anh không phải vẫn đang đọc sách đấy sao??? Sao anh lại biết cô đang nhích ra chớ???
Hứa Đình Khiêm đột nhiên khép quyển sách lại, đưa tay tháo cặp kính gọng đen trên mặt xuống, nhìn về phía Phi Viên. Mắt anh sau khi bỏ kính ra càng toát ra vẻ lạnh nhạt, đuôi mắt dài hẹp hơi xếch lên nhìn vừa ác liệt lại vừa có vẻ hấp dẫn đến mê người.
Vũ Phi Viên cảm thấy lông tơ toàn thân mình tự dưng như dựng đứng, lúc này chỉ cần Hứa Đình Khiêm quăng cho cô một ánh mắt, tức khắc cô sẽ biến thành một con mèo xù lông. Lông gì cũng thế, lông đuôi lông gáy lông mày gì đó đều cũng dựng đứng lên.
Anh vẫn đang nhìn cô, môi của Hứa Đình Khiêm rất mỏng, phía trong môi trên hơi vểnh một chút, đột nhiên cánh môi kia cử động phát ra âm thanh.
- Phi Viên, chúng ta cưới nhau đã được gần một tháng rồi phải không?
Lúc anh nói chuyện dường như có chút hơi lạnh tỏa ra. Phi Viên bừng tỉnh gật đầu, người đàn ông ngồi cạnh lại nói tiếp.
- Giờ này cũng còn sớm nhỉ?
Vũ Phi Viên mờ mịt đầu óc nhẹ gật đầu một cái.
Sau đó Hứa Đình Khiêm đứng lên, từ từ tiến đến gần Phi Viên. Phi Viên khẩn trương lùi về sau, mảnh lưng dán thật sát vào ghế sofa.
Đối phương cúi người, đôi môi lạnh lẽo hầu như kề sát vào tai của Vũ Phi Viên bảo khẽ.
- Vậy có phải chúng ta nên hoàn thành một số nghĩa vụ bình thường hay không?
Vũ Phi Viên cảm thấy cái gọi là “nghĩa vụ” kia chắc không phải là cái “nghĩa vụ” mà cô đang nghĩ trong đầu.
Nhưng dây thần kinh của cô lại căng thẳng như sắp đứt đến nơi.
Phi Viên nép sát vào lưng ghế, hai vai có chút không kiềm được mà phát run.
- Nghĩa, nghĩa vụ gì...?
Vũ Phi Viên căng thẳng đến nỗi giọng nói cũng run rẩy theo câu nói.
- Thì nghĩa vụ giữa vợ chồng với nhau.
Âm thanh của đối phương quanh quẩn bên tai, hơi thở nóng ấm quấn quýt lấy phân thân tai của Phi Viên như muốn phả lửa.
- Thời gian gần một tháng nay anh nghĩ là quá đủ để em chuẩn bị tinh thần rồi.
Khi nghe tới câu nói đó của Hứa Đình Khiêm, Phi Viên hai mắt tròn xoe, con ngươi lúc co lúc nở, bộ dạng như một con thú nhỏ đang cận kề nguy hiểm, vô cùng đáng thương. Hôn sự vội vàng như cơn mưa rào chợt đến, Phi Viên vẫn chưa kịp phản ứng với những chuyện phát sinh thì đã bị ông nội đóng gói quăng vào chăn chung với Hứa Đình Khiêm.
Từ sau khi kết hôn, ngày đầu tuy chung giường nhưng cả hai không đụng chạm cho tới khi Hứa Đình Khiêm đi công tác hai tuần bây giờ việc thích ứng quả thật rất ngắn ngủi. Vũ Phi Viên vẫn chưa có một chút khái niệm gì về hôn nhân gia đình, vốn liếng tình trường lại không nhiều giờ gặp việc này liền cảm thấy hồi hộp như thể khó thở.
Hứa Đình Khiêm ngắm hàng mi cong khẽ run của Phi Viên, chẳng cho mình chút chờ đợi cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên.
Thiếu nữ bị kẹt trên ghế sofa hiển nhiên bị dọa cho sợ, quán tính hô lên một tiếng, muốn chạy cũng không có chỗ chạy.
- Bác ... bác... bác sỹ...Hứa!!
- Hửm, anh nghe!
Sau đó Phi Viên không thốt lên được tiếng nào, giống như bị Hứa Đình Khiêm điểm khẩu huyệt. Luống cuống nhìn đối phương, trong mắt dần có hơi nước dâng lên. Hứa Đình Khiêm nắm cằm cô thấp giọng nói.
- Phi Viên, hai chúng ta là bạn đời hợp pháp.
Phi Viên phát ra vài tiếng yếu ớt tự nhận, nhỏ rí.
- Thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải làm đến bước này thôi.
Da thịt Phi Viên trong tay anh có chút run rẩy.
Giọng Hứa Đình Khiêm càng thêm trầm, môi anh ghé sát vào làn môi khẽ run của Phi Viên.
- Yên tâm giao cho anh đi, được không?
Dường như bác sỹ nào cũng đều có khả năng mê hoặc lòng người bằng giọng nói, rõ ràng tim Phi Viên đang nhảy nhót vô cùng bất an trong ngực, không thể hiểu nổi cô vậy mà không tự chủ được, ừ một tiếng.
- Ngoan lắm.
Hứa Đình Khiêm thấp giọng nói, hai phiến môi mỏng còn mang theo chút hơi ấm liền chạm vào môi Phi Viên. Cơ thể Phi Viên cứng ngắc, đôi môi cô tùy ý cho Hứa Đình Khiêm sắp đặt, đầu lưỡi của đối phương cọ xát, tỉ mỉ gặm mút.
Hứa Đình Khiêm vừa dây dưa hôn Phi Viên vừa cẩn thận bế bổng cô vào phòng. Bị chấn giữ dưới giường, Phi Viên dường như cũng phó mặc cho người đàn ông làm gì mình. Cô hứng chịu nụ hôn mãnh liệt từ người đàn ông phía trên, tuy bình thường nhìn anh có chút lạnh lùng, hung dữ nhưng động tác trên môi lại toát ra sự dịu dàng ôn nhu đến khó tả.
Nụ hôn mãnh liệt này vẫn không làm Hứa Đình Khiêm cảm thấy đủ, bàn tay hư hỏng anh tiếp tục hướng xuống dưới, vuốt ve từng tấc cơ thể người thiếu nữ xuân thì. Chạm đến bờ ngực căng tròn lần xuống vòng eo con kiến từng nhấc động khiến trái tim Phi Viên đập thình thịch muốn lao ra ngoài.
Phi Viên không tưởng tượng tới cảnh ướt át này lại diễn ra trong hoàn cảnh quá sớm, cô chỉ có hai mươi tuổi bản thân trước giờ chưa có mảnh đàn ông nào để rung động, thoáng chốc lại làm vợ.
Nhân lúc tâm trí Phi Viên mơ màng như làn mây trắng, Hứa Đình Khiêm kéo dây áo Phi Viên xuống sẵn tay quăng bỏ, làn da mịn màng như khêu gợi thị giác đối phương. Hứa Đình Khiêm nhẹ nhàng hôn xuống, môi khẽ da chạm làn da Phi Viên ấm nóng, mỗi nụ hôn Hứa Đình Khiêm in xuống là mỗi nhịp tim của Phi Viên nhóm nhẩy. Rất tiện thể môi anh vừa hôn tay anh vừa trượt xuống phía dưới bắt đầu cởi váy Phi Viên.
Váy Phi Viên đang mặc là kiểu chân váy đai thun chỉ cần kéo nhẹ một cái là xuống ngay. Lúc Hứa Đình Khiêm cởi váy cô ra anh còn vỗ mông cô phán định một con số.
- 85
Ngay lúc đó Phi Viên có nghe tới con số tám mươi lăm, nhưng không nghĩ nhiều rốt cuộc 85 là con số quái quỉ gì thế. Có lẽ tâm trí cô đã bị Hứa Đình Khiêm thôi miên. Mỗi độ Hứa Đình Khiêm hôn xuống bụng cô, mi mắt cô cay xè như vớ phải ớt, hai má căng nóng nắm chặt lấy vạt áo “ông chồng” mình. Người bên trên cũng không giỏi nhẫn nhịn, hai tay nôn nóng cởi bỏ chiếc áo thun mỏng trên người.
Bất thình lình thân thể bị cởi sạch, da thịt hai người trần trụi khẽ chạm vào nhau, Phi Viên xấu hổ muốn độn thổ. Bản năng khép nép của thiếu nữ lập tức túm hai chân lại, hai cánh tay mảnh khảnh chỉ mong đủ lớn để che hết thân mình. Nhưng lại bị Hứa Đình Khiêm dùng tay cản lại, anh nắm lấy cổ tay Phi Viên để dang ra hai bên, từng ngón tay thon dài tìm kiếm kẽ giữa đan xen vào tay Phi Viên. Phi Viên biết sau việc đan tay này của anh sẽ là việc hệ trọng.
- Bác, bác, bác sỹ Hứa...!
Phi Viên tâm lý có chút hoang mang sợ hãi gọi lên, giọng nói run run. Hứa Đình Khiêm nhướng mày ý có nghe cô gọi nhưng lại giả ngơ tiếp tục sờ nắn hai quả mộng hồng tròn, nghịch ngợm anh cắn nhẹ đỉnh hồng thiếu nữ, sau đó nhếch cười với kiểu lưu manh.
- Chưa ra trận, nồng chưa lên mà em đã sợ. Anh hứa sẽ không làm em tổn thương, chẳng lẽ em không tin anh sao?
Phi Viên ngập ngừng cũng tỏ rõ sự tin tưởng tuyệt đối vào anh. Giây sau đó Phi Viên nhìn mấy ngón tay anh cởi nút quần của mình không chút e dè, rất dứt khoát. Ánh mắt Hứa Đình Khiêm nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới, mặt không biểu cảm anh lại tiếp tục cởi quần quẳng ngay xuống sàn.
Chiếc quần lót trắng căng chặt bao lấy một thứ thật lớn, hình dạng thứ kia qua làn vải mỏng hiện lên rõ mồn một trước mắt Phi Viên. Cô nhìn thấy thứ đó đột ngột bỗng trừng mắt biểu cảm hiện ra ý “Sao to vậy?”
Người trước mặt có lẽ bị vẻ mặt của cô lấy lòng. Hứa Đình Khiêm bắt lấy tay Phi Viên cố tình trêu đùa.
- Em có muốn sờ thử trước khi sử dụng không?
Lúc này Phi Viên hận không thể đấm vào mặt anh một cú, lần đầu tiên cô đã ngại cứng mặt rồi vậy mà anh biết còn muốn trêu cô. Phi Viên im lặng, Hứa Đình Khiêm vậy mà lại quăng thêm một câu.
- Một lát nữa anh sẽ đem thứ này cắm vào người em.
Giọng anh trầm, the thẻ khi truyền qua tai Phi Viên chẳng hiểu sao lại vô cùng mê hoặc.