Chương 6 - Hệ Thống Chinh Phục Nam Chính

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

“Được thôi, đúng là lâu rồi chưa ra ngoài cùng nhau.”

Thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của bọn họ, khóe môi tôi khẽ cong lên.

Họ sống dựa vào nhà họ Giang đã lâu, tưởng rời khỏi đây là có thể tự vươn lên được sao?

Thật đúng là…

Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà sa lưới.

Địa điểm hẹn hò mà họ chọn là một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm sâu trong vùng núi hẻo lánh.

Tư Chiêu nói, anh ta đã cất công tìm hiểu, không khí trong núi sâu rất có lợi cho sức khỏe, anh hy vọng tôi có thể mạnh khỏe hơn.

Tôi chỉ cười nhạt, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, rồi nhìn quanh ngôi nhà, cảm thán:

“Lâu lắm rồi mới thấy kiểu nhà như thế này, toàn gỗ thật đấy, hiếm ghê.”

“Đúng vậy, nhà kiểu này không có mùi formaldehyde, anh sợ em khó chịu.”

Giọng Tư Chiêu hơi kích động, còn Thẩm Yến và Lâm Dã thì tránh né ánh mắt tôi.

Anh ta đang cố lấp liếm điều gì đây? Là đang giấu cảm giác chột dạ sao?

Thật ra cũng không cần lo, tôi vốn dĩ chẳng định làm gì cả.

Mấy ngày sống trong căn nhà gỗ đó, họ đối xử với tôi vô cùng ân cần, hết mực chiều chuộng.

Ba người xoay quanh tôi như vệ tinh quay quanh mặt trời, mỗi ngày tôi đều vui vẻ nô đùa cùng họ.

Thẩm Yến làm nũng nói muốn tôi thả lỏng tinh thần hoàn toàn, rồi nhân lúc đùa giỡn, khéo léo lấy mất điện thoại của tôi.

Tôi không phản đối, để mặc họ cắt đứt liên lạc giữa tôi và thế giới bên ngoài.

Tối hôm đó, người vốn mắc bệnh sạch sẽ như Tư Chiêu hiếm hoi xuống bếp nấu ăn.

Anh ta đích thân dọn món ăn đó đến trước mặt tôi, còn hất tay Thẩm Yến khi anh định tranh ăn.

“Đây là món anh nấu cho Kỷ Niên, người khác không được đụng vào.”

“Muốn ăn thì tự đi mà nấu!”

Anh ta nhìn tôi đầy mong đợi, tôi thì ngoan ngoãn ăn món đó, vừa ăn vừa khen ngon, vờ như không thấy vẻ thở phào nhẹ nhõm của Thẩm Yến và Lâm Dã.

Ăn xong, tôi xoa trán, giả vờ mệt mỏi:

“Hôm nay chơi nhiều quá, để em lên nghỉ chút.”

Tôi đứng dậy, Tư Chiêu liền tiến đến đỡ tôi lên lầu.

“Kỷ Niên… khi nào em mới cho anh quay lại công ty?”

Đến nước này rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện đó sao?

“Để nói sau, đợi ba mẹ em về rồi tính.”

“Ừ, vậy em nghỉ ngơi cho tốt.”

Trong đáy mắt anh ta lóe lên tia lạnh lẽo, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tôi về phòng, khuôn mặt mỏi mệt ngay lập tức biến mất.

Sờ tay lên bức tường gỗ, tôi thì thầm:

“Gỗ rất dễ bắt lửa nhỉ, mà đã cháy rồi thì cũng khó mà dập được.”

“Nếu người thừa kế duy nhất chết đi, thì những đứa trẻ có giấy tờ nhận nuôi đương nhiên có thể thừa kế tài sản. Tính toán thật khôn ngoan.”

Tôi lặng người một lúc thì ngửi thấy mùi gỗ cháy. Xem ra… bọn họ đã ra tay rồi.

Trước khi đến ngọn núi này, tôi đã biết kế hoạch của bọn họ.

Những kẻ mà họ gọi là “người thân tín”, thật ra đều là người do ba mẹ tôi sắp xếp.

Ngay cả căn nhà gỗ này, cũng là nhà họ Giang dựng nên.

Có liên lạc được với bên ngoài hay không thì đã sao?

Tất cả người hầu mà họ đưa theo… đều là người của nhà họ Giang.

Ngoại trừ mẹ của Hàn Khê — người giúp việc kia — cũng chính là kẻ được chọn để phóng hỏa.

Bữa tối hôm đó vị vẫn có gì đó là lạ.

Viên vitamin… đúng là không nên trộn vào món ăn.

Không biết thuốc ngủ trong cốc nước của bọn họ có vị ra sao nhỉ?

Tôi vừa nghĩ vừa chậm rãi bước xuống lầu.

Vừa thấy tôi xuất hiện, Thẩm Yến đã lập tức trừng mắt:

“Cô… sao cô chưa ngủ?”

“Chắc là mấy người mua phải thuốc giả rồi.”

Tôi chỉnh lại tóc, nở nụ cười vô hại với họ.

Giữa ba người họ là một cô gái nhỏ nhắn — Hàn Khê.

“Đinh! Phát hiện nữ chính xuất hiện. Hủy diệt nữ chính, thưởng một trăm triệu.”

Là tiếng từ hệ thống chinh phục trong cơ thể cô ta.

Tôi đã tò mò về cái hệ thống đó từ lâu, nên cũng không ngại hỏi thẳng:

“Cái hệ thống chinh phục mà cô đang dùng ấy… tiền được chuyển từ đâu vậy?”

“Cái gì… cái gì mà hệ thống? Cô nói gì thế?”

Hàn Khê kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch, phủ nhận liên tục.

Tôi đảo mắt, suy đoán:

“Từ ngân hàng? Hay từ cá nhân?” — nhìn vẻ mặt cô ta, tôi lập tức đoán ra — “Là trao đổi đúng không? Đổi từ điểm thiện cảm? Đổi bằng… nhan sắc, vận may, hay là… tuổi thọ?”

Hàn Khê hoảng sợ lùi lại một bước. Tôi gật đầu xác nhận:

“Là tuổi thọ à.”

Bảo sao dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy ba người họ không còn khỏe mạnh như trước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)