Chương 5 - Hệ Thống Chinh Phục Nam Chính

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Ba người họ đâu rồi nhỉ? Sao đi lâu vậy mà chưa thấy quay lại? Không xảy ra chuyện gì chứ? Để tôi đi tìm xem sao.”

Người quen trong bữa tiệc cũng tỏ vẻ khó hiểu.

“Đúng vậy, không nói mấy người khác, Thẩm Yến đáng lẽ cũng phải ở bên cô chứ, sức khỏe cô đâu có tốt.”

“Phục vụ, cậu có thấy ba vị tiên sinh kia đâu không?”

Người phục vụ được tôi sắp xếp từ trước gật đầu, kín đáo liếc nhìn tôi một cái, rồi chỉ hướng:

“Vừa nãy mấy vị tiên sinh đó đi về hướng kia.”

“Đi thôi Kỷ Niên, để tôi đi cùng cô tìm họ, tôi không yên tâm để cô đi một mình đâu, lỡ lại ngất dọc đường thì sao?”

Tôi nhẹ gật đầu, cảm kích nhìn mọi người.

Trong lúc trò chuyện, người kéo tới xem náo nhiệt càng lúc càng đông, cuối cùng hình thành luôn một… “đội tìm người mất tích”.

Vừa cười vừa nói, cả nhóm kéo nhau lên lầu.

Mới rẽ qua khúc cua thì lập tức nghe thấy âm thanh rên rỉ ngọt ngào đến buồn nôn.

Người bên cạnh tôi lập tức biến sắc, tôi cũng tái mặt theo.

“Đừng nghĩ lung tung Kỷ Niên, chắc là cặp nào đó lén lút vụng trộm thôi.”

Tôi gật đại cho qua nhưng không che giấu được nét hoang mang trên mặt.

Người bên cạnh tôi đầy khí thế chính nghĩa, an ủi tôi một câu, nhưng trong lòng đã sớm rõ — chắc chắn là ba “chồng nuôi” của tôi phản bội.

Tới trước cửa, cô ấy ra hiệu cho phục vụ:

“Đạp cửa!”

“Rầm!” — một tiếng nổ vang dội, cánh cửa đổ sập xuống.

Người phía sau tôi chen nhau ngó đầu vào trong, muốn xem rốt cuộc là ai to gan phản bội nhà họ Giang.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng — bên trong không phải một, mà là cả ba người.

Cảnh tượng ba người đàn ông quấn lấy một người phụ nữ khiến đám đông thất thanh:

“Má ơi, buồn nôn quá mức rồi đấy!”

“Bọn này có sở thích đặc biệt hả, mở tiệc tập thể luôn rồi à?”

Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, tôi mỉm cười mãn nguyện, đưa tay ôm lấy ngực rồi… ngất xuống.

Hôm đó trở về, tôi ở nhà họ Giang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Quản gia đã đuổi cả ba người họ ra khỏi cổng, không cho vào nhà nửa bước.

Tư Chiêu vốn quan hệ rộng, cố gắng nhờ người cầu xin giúp, mong có thể gặp tôi một lần.

Chỉ là sự việc hôm ấy lan truyền quá nhanh, ai nấy đều tránh xa anh ta như tránh rắn độc, sợ liên lụy đến danh tiếng của mình.

Công ty Giang thị cũng được tôi hoàn toàn thu hồi lại quyền kiểm soát, hiện tại do tôi trực tiếp điều hành.

Chỉ sau vài ngày, sắc mặt tôi đã hơi xanh xao vì làm việc quá sức.

Nhưng tôi vẫn chưa thể nghỉ ngơi.

Ba người họ đã gắn bó với nhà họ Giang quá sâu, nhất là Tư Chiêu, vốn thay mặt tôi quản lý công ty suốt một thời gian dài.

Nếu để anh ta rời đi, bị đối thủ mua chuộc, e rằng sẽ tạo nên mối đe dọa lớn cho công ty.

Một số việc… đã đến lúc phải chuẩn bị rồi.

Vậy mà chỉ mới vài ngày không đoái hoài tới, bọn họ đã nghĩ ra “chiêu” mới để cầu xin tôi tha thứ.

Trời mưa to, tôi đứng bên cửa sổ, thấy cả ba người quỳ gối trước cổng biệt thự.

“Kỷ Niên, tha thứ cho bọn anh nhất thời hồ đồ đi… bọn anh thực sự biết sai rồi…”

Họ quỳ suốt sáu tiếng liền, đến khi không chịu nổi ngã lăn ra đất ngất xỉu, tôi mới để quản gia đưa họ vào trong.

Những ngày sau đó, họ dốc hết tâm tư lấy lòng tôi, mong tôi quay lại như xưa.

Tôi cũng không khiến họ thất vọng: từ lãnh đạm căm ghét, dần dần bắt đầu dao động.

Mọi thứ dường như đang đi theo hướng tốt đẹp, mối quan hệ của chúng tôi sắp quay về như trước.

Chỉ là… tôi vẫn chưa trả lại quyền điều hành công ty cho Tư Chiêu.

Tôi nhìn anh ta mỗi ngày càng thêm nôn nóng, không còn vẻ bình tĩnh thư thái như trước, thậm chí còn bắt đầu tranh cãi với Thẩm Yến.

Hóa ra anh ta cũng chẳng phải kiểu người lạnh lùng trầm ổn, âm thầm bảo vệ tôi như từng nghĩ.

Cái gọi là “không tranh giành” khi xưa, chẳng qua vì quyền lực còn đang nằm trong tay mà thôi.

Trong áp lực chồng chất, bữa tối hôm đó, Tư Chiêu bất ngờ nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Kỷ Niên, lâu rồi chúng ta không hẹn hò nhỉ. Em còn nhớ lần hẹn cuối cùng không? Em có sẵn lòng đi chơi với anh một lần nữa không?”

Lâm Dã nhìn tôi đầy lưỡng lự, còn Thẩm Yến thì không chút do dự chen ngang:

“Gì chứ? Tư Chiêu, đừng hòng độc chiếm Kỷ Niên, tôi cũng muốn đi!”

Thấy Thẩm Yến lên tiếng, Lâm Dã cuối cùng cũng nghiến răng gật đầu:

“Phải… phải đó, tụi mình cùng đi đi, chơi cho vui vẻ.”

Tôi hơi chần chừ, rồi cũng gật đầu đồng ý:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)