Chương 12 - Hạt Đậu Quyết Định
09
Tôi quay lại cái nơi từng gọi là “nhà” – giờ không còn là nhà của tôi nữa – và đúng như dự đoán, một cơn bão dữ dội đã bùng nổ.
Chu Chấn Quốc và Lưu Lan – cặp đôi từng liên thủ đẩy tôi xuống địa ngục – giờ đây như hai con chó điên, quay sang cắn xé lẫn nhau trong cơn hỗn loạn.
“Tất cả là tại mày! Lưu Lan! Con đàn bà xui xẻo nhà mày!”
Chu Chấn Quốc chỉ thẳng vào mặt Lưu Lan, mắt đỏ ngầu, gương mặt méo mó vì giận dữ – một biểu cảm tôi chưa từng thấy ở ông ta.
“Nếu không phải do cái đầu óc thối tha của mày bày trò sửa hồ sơ, thì làm sao mọi chuyện thành ra thế này?”
“Bây giờ thì hay rồi đấy! Sắp mất việc! Còn sắp bị bắt đi tù! Tao bị mày hại thảm rồi con đàn bà độc ác!”
Lưu Lan cũng không chịu thua, bật dậy như con mèo hoang, cào cấu hét lên như mụ điên:
“Chu Chấn Quốc, đồ khốn nạn! Giờ đổ hết tội cho tôi hả? Hồi đó sửa hồ sơ không phải ông cũng gật đầu cái rụp à?”
“tôi nói là vì con trai tôi, vì hương hỏa nhà họ Chu! Ông lúc đó chẳng phải cũng thấy hợp lý lắm sao?”
“Giờ gặp chuyện thì định làm con rùa rụt cổ hả? tôi nói cho ông biết – chết thì cùng chết!”
Họ gào vào mặt nhau, rủa nhau bằng những lời độc ác nhất, chẳng khác gì hai kẻ thù không đội trời chung.
Tôi như một kẻ ngoài cuộc, đứng nhìn màn diễn lố bịch đó bằng ánh mắt lạnh tanh,
chỉ thấy buồn cười đến đáng thương.
Đây sao? Đây là thứ gọi là “tình yêu” và “gia đình”?
Lúc hoạn nạn, ai nấy tự lo thân.
Để thoát tội, giữ mình, Lưu Lan bắt đầu khóc lóc kể lể như thường lệ, định đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Chu Vĩ – kẻ đã bỏ trốn.
“Giám đốc, Chủ nhiệm, chuyện này không liên quan tới tôi với ông ấy đâu! Tất cả là do thằng con trai hư hỏng Chu Vĩ làm đấy!
Nó ghen tị chị nó học giỏi, nên tự ý lấy tiền rồi tìm người sửa hồ sơ!”
“Chúng tôi không biết gì cả! Chúng tôi cũng là nạn nhân mà!”
Màn diễn của bà ta dù khéo đến mấy, cũng chẳng còn ai tin nổi nữa.
Chu Chấn Quốc đã bị dồn đến bước đường cùng.
Công việc – là chỗ dựa duy nhất, là chút thể diện cuối cùng của ông ta.
Để giữ được nó, ông ta buộc phải cúi đầu lựa chọn.
Ông ta bắt đầu đi vay mượn khắp nơi, từ họ hàng đến đồng nghiệp, gom góp số tiền vốn thuộc về mẹ tôi –
532 đồng, đủ từng xu lẻ.
Ba ngày sau, ông ta mang đến một xấp tiền nhàu nhĩ và một bức thư xin lỗi, tìm đến nhà thầy Trương – nơi tôi đang tạm trú.
Chỉ sau vài ngày, ông ta như già đi cả chục tuổi, tóc bạc gần nửa đầu, lưng cũng cong gập xuống.
Ông ta đưa tôi tiền và bức thư xin lỗi, giọng nói gần như van xin:
“Chu Tình… Tiền… gom đủ rồi. Thư xin lỗi tôi cũng viết rồi. Ngày mai tôi sẽ đến Phòng Giáo dục, nói rõ chuyện hồ sơ.”
“Con… con xem vì tình cha con… tha cho chúng tôi một lần đi, đừng ép chúng tôi đến đường cùng…”
“Tình cha con”?
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt – già nua, tơi tả – trong lòng chẳng có chút thương hại nào, chỉ còn lại một nỗi bi thương sâu thẳm.
Lúc các người ép tôi đến đường cùng,
xé giấy báo nhập học, khóa trái cửa phòng, sửa hồ sơ của tôi,
có từng nghĩ đến cái gọi là “tình cha con” không?
Lúc ông tận mắt nhìn tôi bị Lưu Lan sỉ nhục,
chỉ biết ngồi hút thuốc im lặng làm như không thấy,
lúc đó sao không nghĩ đến “tình cha con”?
“Lúc tôi nhảy từ tầng hai xuống, suýt gãy chân, ông ở đâu?”
“Lúc Lưu Lan bôi nhọ tôi ăn trộm tiền, bỏ trốn với trai ở bến xe, khiến tôi bị cả trăm người chỉ trỏ, ông ở đâu?”
Mỗi một câu hỏi tôi thốt ra, ông ta lại cúi đầu thấp thêm một chút.
Đến cuối cùng, cả người ông ta co rúm lại, như một con chó già bị đánh gãy lưng.
Tôi nhận lấy xấp tiền, không thèm liếc đến lá thư xin lỗi đầy giả tạo.
“Nhà, khi nào các người dọn đi?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Mai… mai sẽ dọn.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, bình thản tuyên bố bản án cuối cùng:
“Bắt đầu từ hôm nay, ông đi đường ông, tôi đi đường tôi.
Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Ông ta toàn thân run rẩy, ngẩng lên nhìn tôi không dám tin.
Tôi không để ông ta có cơ hội nói gì thêm, quay lưng đóng sập cánh cửa.
Sau cánh cửa, là tiếng khóc nghẹn ngào tuyệt vọng của ông ta.
Sau này tôi nghe nói, vì chuyện chiếm đoạt tài sản liệt sĩ và tiền để lại, Lưu Lan đã nổi tiếng khắp khu.
Hàng xóm ai cũng biết chuyện, người thì chỉ trỏ, người thì né tránh.
Họ trở thành lũ chuột chạy qua đường, ai gặp cũng chửi.