Chương 13 - Hành Trình Đầy Thịt Gà và Nước Mắt
13
Bà Cố cười nhiều hơn, không còn là nụ cười kiểu quý phu nhân giữ kẽ, mà là một nụ cười thoải mái, mang hơi hướng gia đình. Bà mê mẩn làm bánh, dù thành quả thường là bánh quy cháy đen hoặc bánh gato xẹp lép, nhưng mỗi lần nướng xong, bà đều háo hức kéo cả nhà nếm thử.
Ông Cố sẽ nhíu mày, nể mặt ăn một miếng rồi nhẹ nhàng góp ý:
“Lần sau… bớt đường đi.”
Kinh Chập thì thẳng thắn hơn:
“Ủ chưa đủ” hoặc “Nhiệt độ quá cao”.
Sương Giáng vẫn chê bai, nhưng vừa chê vừa ăn hết sạch cả khay.
Lập Hạ thì chuyên chụp ảnh lưu lại, đăng lên mạng với tiêu đề:
“Hành trình tiến hóa của món ăn hắc ám mẹ tôi.”
Căn nhà phố mà Kinh Chập tặng quả thật có vị trí rất đẹp: mặt tiền, cửa kính lớn sát đất, náo nhiệt nhưng yên tĩnh.
Lập Hạ còn hào hứng hơn tôi, ngày nào cũng kéo nhà thiết kế chạy công trình, vẽ ra “bản đồ đế quốc ẩm thực” của anh.
Sương Giáng thì thích đóng vai “giám đốc kiểm soát chất lượng”, chỉ trỏ đủ thứ thiết bị:
“Lò nướng phải xịn nhất! Loại dùng cho nhà hàng chuyên nghiệp!”
“Bàn bếp phải to! Inox nhé! Cho bền!”
“Tủ đông? Ít nhất phải loại cửa đôi! Không thì đâu đủ chỗ chứa thịt!”
Tôi bị hai người đó làm ồn đến đau đầu, dứt khoát mặc kệ cho họ muốn làm gì thì làm, còn mình vẫn thu lu trong bếp nhà họ Cố, nghiên cứu món mới. Mở hay không mở quán, mở quán kiểu gì, với tôi hình như không quan trọng lắm. Chỉ cần có chỗ yên tâm nấu ăn, có người thích ăn món tôi làm, thế là đủ.
Ba tháng sau.
“Quán nhỏ Cốc Vũ” khai trương một cách lặng lẽ.
Không hoa chúc mừng, không cắt băng khánh thành, chỉ treo trước cửa một tấm biển gỗ màu mộc, trên đó là bốn chữ nguệch ngoạc do chính tay tôi viết — (Quán nhỏ Cốc Vũ).
Thực đơn đơn giản đến đáng thương, chỉ một tờ A4 viết tay. Mỗi ngày chỉ phục vụ ba món: một món chính (có thể là mì trộn dầu hành, cơm thịt kho, hoặc hoành thánh tôm tươi), một món canh (thay đổi theo mùa — sườn hầm bí đao, canh đuôi bò cà chua, hoặc canh sườn hầm củ sen), một món phụ (cà chua bi ngâm đường, rong biển trộn, hoặc một đĩa kim chi).
Bán số lượng giới hạn, hết là nghỉ.
Lập Hạ đau lòng như cắt:
“Em gái! Em đúng là phí của trời! Tay nghề này! Vị trí này! Ít nhất cũng phải 500 một suất!”
Sương Giáng vừa nhét miếng thịt chiên giòn mới vớt vào miệng vừa lầm bầm phụ họa:
“Chuẩn luôn! Quá rẻ! Ít nhất phải gấp đôi giá này!”
Kinh Chập mặc vest chỉn chu, ngồi bên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, chậm rãi thưởng thức bát hoành thánh nước trong trước mặt. Hôm nay anh hiếm khi rảnh, bị Lập Hạ kéo đến “giữ thể diện” cho quán.
“Ngon.” Ăn xong viên hoành thánh cuối cùng, anh đặt thìa xuống, lau miệng, đánh giá ngắn gọn. Không biết là khen hương vị hay phong cách quán.
Tôi chẳng buồn để ý tiếng họ cãi nhau.
Quán nhỏ, chỉ có bốn bàn. Tôi mặc tạp dề, bận rộn sau quầy bếp mở. Nồi bò kho sôi lục bục, hương thịt đậm đà lan khắp không gian nhỏ. Bên bếp cạnh đó, nồi mì đang sôi, hơi nước mờ ảo.
Bà Cố và ông Cố cũng đến, ngồi bàn cạnh Kinh Chập. Trước mặt bà là bát rượu nếp trôi nước nhỏ, ông thì là một bát cơm thịt kho. Cả hai đều ăn rất chăm chú.
“Cốc Vũ này,” bà Cố nếm một viên trôi nước, mắt cong lên, “rượu nếp chuẩn ghê! Ngon hơn mẹ làm nhiều!”
Ông Cố không nói, nhưng tốc độ ăn cơm rõ ràng không chậm.
Cửa kính được đẩy ra, chuông gió leng keng.
“Chủ quán! Còn cơm thịt kho không?” Một thanh niên mặc đồng phục công ty gần đó ló đầu vào, quen thuộc hỏi.
“Bát cuối, vừa bán xong.” Tôi chỉ vào phần cơm trước mặt ông Cố.
“Á! Lại trễ nữa rồi!” Anh ta tiếc rẻ vỗ đùi. “Vậy… còn mì trộn dầu hành không?”
“Có. Ngồi đi.” Tôi ra hiệu chờ chút.
Anh ta ngồi xuống, còn chào ông bà Cố, rõ ràng là khách quen.
Lại có hai cô gái bước vào, gọi hoành thánh và canh.
Quán nhanh chóng đầy khách. Mùi thức ăn, tiếng chén đũa khẽ vang, tiếng trò chuyện nhỏ xen với hơi ấm từ bếp tạo thành một bản nhạc đời thường, giản dị mà ấm áp.
Tôi vớt mì đã chín, để ráo, cho vào bát. Múc một thìa dầu hành phi vàng thơm rưới lên, “xì xèo” một tiếng, hương thơm lập tức bùng lên. Rắc thêm ít hành lá xanh mướt.
“Mì trộn dầu hành của anh đây.” Tôi bưng đến cho thanh niên kia.
Anh ta vội trộn lên, hút một miếng lớn, thỏa mãn thở ra:
“Chuẩn vị! Chủ quán, đỉnh thật!”
Tôi mỉm cười, quay lại kiểm tra nồi bò kho. Dùng đũa chọc thử, thịt mềm vừa đủ. Ổn rồi.
Ngoài cửa, nắng vàng rực rỡ xuyên qua ô kính sạch sẽ, phủ lên bàn ghế gỗ màu mộc, ấm áp vô cùng.
Kinh Chập không biết từ khi nào đã đứng cạnh quầy bếp, nhìn nồi bò kho sôi sùng sục, màu sắc quyến rũ.
“Bán không?” Anh hỏi.
“Bán.” Tôi gật đầu. “Hôm nay món chính là mì bò kho cà chua.”
Anh chỉ vào nồi nước sốt cà chua đặc sánh, thơm lừng bên cạnh: