Chương 7 - Hàng Với Chả Xóm

Từ đằng sau nó rút ra một con dao gọt trái cây, vừa vung vẩy trên tay vừa ngạo nghễ dọa dẫm tôi:

"Chú à, nghe nói trẻ con giet người thì không bị bỏ tù. Ở trường chỉ có tôi bắt nạt người khác, tôi tuyệt đối không cho phép ai bắt nạt mẹ tôi!"

Người mẹ cũng hùa theo, cười ngạo nghễ: "Hôm nay nếu cậu không trả tiền, con trai tôi sẽ lấy mạng cậu!"

Hóa ra đây chính là lý do mấy đứa trẻ trong khu không chơi với thằng nhóc này. Đúng là "con nhà tông không giống lông cũng giống cánh", một kẻ chuyên đi bắt nạt bạn bè.

Nhưng hôm nay gặp phải tôi thì coi như xui xẻo cho nhà nó rồi.Tôi bật cười, nhìn hai mẹ con họ bằng ánh mắt chế giễu:

"Ồ, tôi sợ quá cơ. Thằng nhãi con, cao chưa tới một mét mà đòi đấu với tao? Về nhà ăn thêm vài ký 'cơm' đi, thằng nqu!"

Câu nói của tôi khiến thằng nhóc phát điên, nó vung dao lao tới định đâm tôi. Tôi chỉ cần đẩy nhẹ một cái, nó lăn lông lốc xuống cầu thang.

Đầu nó đập mạnh xuống nền, ngất lịm.

Người mẹ hoảng loạn ôm chầm lấy con, khóc nức nở, hai tay run rẩy chỉ vào tôi, giọng lạc đi vì tức giận: "Nếu con tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ liều mạng với cậu!"

Trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, nhưng tôi không sợ. Là thằng nhóc kia gây chuyện trước. Sau đó thằng nhóc được đưa đi bệnh viện, còn tôi bị mời lên đồn cảnh sát.

Tôi lấy ra bằng chứng từ camera giám sát ở cửa và ban công (đã mua từ trước để phòng hờ), cặp vợ chồng đó nghĩ rằng tôi không lắp camera nên mới dám tác oai tác quái.

Nhưng tôi đã lắp camera ngụy trang, bọn họ không nhận ra, cảnh sát hỏi:

"Anh Cố Vũ, có phải anh đã động tay vào cục nóng điều hòa treo trên tường nhà anh không?"

Tôi bình tĩnh đáp: "Thưa cảnh sát, anh có thể kiểm tra camera, tôi không động vào. Hơn nữa họ gắn cục nóng điều hòa ngay cửa sổ nhà tôi, vậy mà còn lý lẽ hơn ai hết?"

Tất nhiên camera không quay được cảnh tôi ném con ốc vít từ trong nhà.

Cảnh sát tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao anh lại rửa ban công?"

Tôi thản nhiên trả lời: "Đó là ban công nhà tôi. Tối qua thùng phân nhà họ phát nổ, chất bẩn khắp nơi. Tôi dọn dẹp là chuyện bình thường mà."

Khi kiểm tra camera ở cửa, rõ ràng là thằng nhóc kia đã cầm dao dọa tôi trước. Tôi chỉ tự vệ chính đáng, nên sau khi hòa giải, vì lý do nhân đạo, cảnh sát yêu cầu tôi bồi thường một nghìn tệ cho thằng nhóc.

Không sao cả, ai bảo trẻ con là đối tượng được bảo vệ chứ? Một nghìn tệ để đổi lấy việc khiến nó bị chấn thương não, tôi cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.

Thằng nhóc hiện vẫn đang nằm viện, chắc lần này cũng học thêm được bài học. Nó chỉ biết rằng trẻ vị thành niên giet người thì không bị xử lý hình sự, nhưng lại chẳng hiểu gì về quyền tự vệ chính đáng.

Đúng là một nhà, cả một lũ nqu, đã nqu, lùn, còn lăn cức ăn phân.

7

Dạo gần đây người đàn bà đối diện cứ chạy qua chạy lại giữa bệnh viện để chăm chồng và con trai, làm tôi được yên tĩnh hơn hẳn. Bà ta chỉ có một mình nên cũng chẳng dám đối đầu trực tiếp với tôi. Nhưng mỗi lần đi ngang qua cửa nhà tôi, bà ta lại nhổ nước bọt vào đó.

Mấy chuyện vặt vãnh này tôi không thèm để ý, dù sao thì chồng bà ta cũng bị ngã gãy chân, còn thằng con trai thì bị tôi đẩy cho chấn thương não.

Nửa tháng trôi qua, gã đàn ông xăm trổ cuối cùng cũng xuất viện.

Hắn chống nạng, đi đứng khập khiễng, còn thằng nhãi kia thì quấn băng kín đầu. Gã xăm trổ không dám gây sự với tôi nữa, nhưng tôi thừa biết hắn hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi.

Hôm đó trời nắng đẹp, tôi lên tầng thượng để phơi chăn, tình cờ gặp một người hàng xóm cũng đang phơi đồ. Hóa ra tầng mười sáu có một căn hộ còn trống, là nơi ở của một phụ nữ sống một mình.

Tầng thượng cũng bị nhà 202 chiếm để trồng rau, chỉ chừa lại một góc nhỏ để nhà 1602 phơi đồ. Mặc dù trên tầng thượng có trồng rau, nhưng lại không hề có mùi phân bón kinh khủng như dưới tầng 2, mà thoang thoảng hương rau sạch.

Tôi thường thấy gã xăm trổ lên tầng 16 chăm rau, nhưng không nuôi gà và cũng chẳng làm bẩn nơi này như ở dưới nhà hắn.