Chương 29 - Hàng Với Chả Xóm
"Chị nói vậy lạ nhỉ? Nếu chồng chị bận thì cứ để anh ấy nghỉ ngơi, bớt làm mấy chuyện kia lại thì chị cũng đâu phải lo chuyện kèm cặp Đoàn đúng không? Mà nói thật chứ, anh ấy mệt khi đi làm, chẳng lẽ tôi không mệt? Tôi đâu phải con trâu của hợp tác xã, hết giờ làm cũng cần được nghỉ ngơi đấy chị gái à.”
Tưởng rằng mấy lời này sẽ khiến Hoàng Lệ Đình im lặng, nhưng tôi đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của chị ta rồi, chị ta không hề nao núng, vẫn cứ tiếp tục cằn nhằn:
"Tâm, em nói vậy đâu có được. Hai nhà mình đâu phải người dưng, em là giáo viên mà, học cao hiểu rộng rồi, chẳng lẽ không biết nhu cầu sinh lý là bình thường? Em nghĩ đi, công việc của em là giáo viên, ai chẳng biết giáo viên là nghề nhàn hạ nhất, một ngày chỉ dạy có hai, ba tiết rồi xong, ngoài ra đâu phải làm gì nữa. Có vất vả nổi đâu cơ chứ? Em nói vậy em cũng không tin nổi mình ấy chứ!"
2
Vừa dứt lời, mấy người hàng xóm xung quanh đã xì xào bàn tán. Bà Vương ở đối diện nhà tôi nhìn tôi chằm chằm, mặt đầy vẻ không hài lòng:
“Lâm à, hôm nay bà Vương này phải nói vài câu với con đó. Giáo viên các con không phải đều lấy việc dạy dỗ làm trách nhiệm sao? Chỉ là giúp kèm bài cho Đoàn một chút thôi mà, có gì khó khăn đâu mà từ chối? Hàng xóm láng giềng với nhau, không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?”
Ông Trương đứng bên cạnh cũng lên tiếng phê bình:
“Đúng rồi đó, thời nay chỉ có giáo viên các cô là sướng nhất, làm cả ngày chẳng bao nhiêu thời gian, rảnh rỗi đến mức nào cơ chứ, bảo cô giúp một chút thì mất bao nhiêu thời gian? Còn nữa, chuyện vợ chồng người ta tình cảm thắm thiết, thì cô đừng có đem ra ngoài nói chứ, sao, chẳng lẽ không cho người ta làm chuyện của người ta à? Hay là cô ăn không được nho thì nói nho còn xanh?”
Công việc nhẹ nhàng? Giáo viên mà nhàn rỗi? Kèm bài không tốn thời gian ư? Đến mức còn bảo tôi "ăn không được nho nói nho xanh"? Đúng là tư duy lạ lùng hết sức. Ai làm giáo viên rồi mới hiểu được giáo viên bận rộn thế nào, nhất là giáo viên Ngữ Văn kiêm chủ nhiệm lớp như tôi.
Ngoài mấy tiết lên lớp mà bọn họ nói, mỗi ngày tôi còn phải chấm vô số bài, dạy bổ trợ cho học sinh yếu, lúc nào cũng phải để ý đến an toàn của tụi nhỏ, rồi còn mấy ngày lại phải họp hành. Công việc hàng ngày của tôi có thể nói là như con quay quay không ngừng.
Kiếp trước, tôi thường xuyên phải mang bài về nhà để chấm. Để có thời gian kèm bài cho Đoàn, tôi đành phải dời công việc của mình lại, chờ cậu bé về thì mới bắt đầu chấm bài và soạn giáo án, lần nào cũng phải thức đến một, hai giờ sáng mới xong. Để tránh kẹt xe, tôi còn phải dậy từ sáu giờ sáng để ra khỏi nhà kịp giờ lên lớp. Thiếu ngủ triền miên khiến tôi lộ rõ vẻ mệt mỏi, tóc rụng không ít.
Có lần đang lái xe mà mắt díu lại, tôi va quệt với một ông lão, cuối cùng phải đền đến cả mấy chục ngàn tệ. Tổn thất tiền bạc không lớn, nhưng việc thiếu ngủ khiến tinh thần tôi không còn được như trước, nhiệm vụ được giao nhiều lần làm sai sót, chuyện thăng chức cũng bị trì hoãn.
Rất nhiều giáo viên vào sau tôi đều thăng tiến nhanh hơn. Vì thế, chồng tôi rất không hài lòng, mặt mày lúc nào cũng cau có. Bố mẹ chồng cũng khó chịu vì cho rằng tôi kém cỏi, thường hay bóng gió cạnh khóe. Có thể nói, kiếp trước vì giúp chị ta mà tôi đã mất tất cả.
Kiếp này, tôi quyết không để mình dại dột nữa. Nghĩ đến đây, tôi nói với bà Vương:
“Bà Vương, bà nói đúng, giáo viên đúng là nên lấy việc dạy học làm trọng trách. Nhưng mà con không dám giấu nữa, giờ con thật lòng muốn chia sẻ thật với mọi người rằng con có muốn giúp cũng không nổi. Bà biết rồi đó, con và anh Triết Bằng kết hôn cũng năm năm rồi mà chưa có con, người lớn trong nhà sốt ruột lắm rồi. Thời gian này bọn con đang nỗ lực có con, thật sự là không còn sức để lo chuyện khác.”
“À, con chợt nhớ ra, hình như con dâu bà cũng là giáo viên mà nhỉ? Lại còn là giáo viên trung học, trình độ chắc chắn cao hơn con nhiều, nếu để chị ta giúp kèm cho Đoàn thì còn tốt hơn con nữa. Giáo viên nào cũng nên lấy việc dạy học làm trọng trách, con tin chị ta chắc chắn sẽ đồng ý, bà xem có thể nhờ được không ạ?”