Chương 28 - Hàng Với Chả Xóm
HÀNG VỚI CHẢ XÓM
Tác giả: Nhạc Dịch Tiên Sinh
Hàng xóm của tôi tự nhận học vấn thấp nên đã nhờ tôi – một giáo viên – giúp đỡ kèm cặp con trai chị ta làm bài tập về nhà.
Hôm đó, sau khi học xong và rời khỏi nhà tôi, thằng bé trở về nhưng mẹ cậu lại đang mải mê ‘làm việc’ với ba cậu trong phòng riêng. Thấy trong góc có mấy miếng xúc xích, cậu quá đói nên đã nhặt lên ăn, không hay biết đó là mồi chuột đã tẩm độc, ngay sau đó, cậu bị đưa đi cấp cứu.
Nhưng khi tôi đến bệnh viện, cậu đã không qua khỏi.
Ba cậu trong cơn giận dữ đã đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi. Và trong lúc mất kiểm soát, ông ta đẩy mạnh khiến tôi ngã từ cầu thang xuống.
Khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã quay về đúng ngày người mẹ ấy lần đầu nhờ tôi dạy kèm cho con mình.
1
Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy chị hàng xóm Hoàng Lệ Đình đứng trước cửa nhà tôi cùng cậu con trai tên Đoàn của cô ta đang mở miệng nhờ vả:
"Tâm à, chị chỉ học hết cấp hai rồi ra ngoài đi làm, kiến thức có hạn, thật sự không giúp Đoàn làm bài được. Em lại là giáo viên ở trường của thằng bé, từ nay nhờ em kèm cho Đoàn làm bài nhé!"
Tôi vẫn còn chưa hết cơn đau từ cú ngã cầu thang hôm đó, đầu óc mơ hồ. Rõ ràng tôi đã bị chồng chị ta đẩy ngã và hại chet kia mà. Sao tôi lại quay về ngày đầu tiên chị ta nhờ tôi giúp con mình thế này?
Thấy tôi im lặng, Hoàng Lệ Đình cười tươi như thể tôi đồng ý rồi, cô ta cứ thế đẩy Đoàn về phía tôi: "Em không nói gì là đồng ý rồi nhé! Cảm ơn em nhé Tâm. Đoàn, mau chào cô Tâm đi nào."
Đoàn không mấy vui vẻ, cậu nói qua loa một tiếng chào, giọng nói cậu làm cả người tôi run lên, giờ thì rõ rồi, tôi đã quay lại đúng ngày hôm ấy.
"Vậy nhờ em nhé, chị về đây. Lúc nào thằng bé làm xong thì em bảo nó tự về là được." Hoàng Lệ Đình nói rồi định quay người đi, tôi vội kéo tay chị ta lại:
"Lệ Đình à, e là không tiện đâu, trường vừa bắt tụi em ký một bản cam kết không được kèm thêm học sinh ngoài giờ. Lỡ mà bị phát hiện thì em mất việc mất..."
Chắc chị ta không nghĩ tôi sẽ từ chối, Hoàng Lệ Đình ngớ người ra rồi lại nài nỉ:
"Ôi dào, em Tâm cứ yên tâm, đây là hàng xóm giúp đỡ nhau, không phải dạy thêm gì đâu. Em lại đâu có lấy tiền chị, sao gọi là dạy thêm được? Em cứ yên tâm đi, chị đâu có nói với cô chủ nhiệm của Đoàn là thằng bé học bài ở chỗ em. Em là giáo viên, chuyện chuyên môn này đương nhiên là nên giao cho em, có em giúp kèm cặp, chị và anh nhà mới yên tâm."
Nghe mấy lời này mà tôi thật chỉ biết cười thầm. Đúng là mặt dày hết chỗ nói, coi tôi như lao động miễn phí vậy. Tôi nhớ rõ chồng chị ta đâu phải dân học hành kém cỏi hay thất học gì đâu.
Tôi từ tốn đáp: "Thật sự là không tiện đâu chị ạ. Mà này, chồng chị tốt nghiệp đại học phải không? Để anh ấy kèm cho Đoàn đi, đảm bảo là được mà."
Tôi vừa nói dứt câu, mặt Hoàng Lệ Đình sa sầm lại. Đời trước vì nể tình hàng xóm, tôi đã đồng ý giúp ngay từ đầu khi chị ta nhờ, để rồi tan làm là lại phải kèm Đoàn. Đến bữa chỉ kịp ăn vội vài miếng rồi lại ngồi giảng bài, mà Đoàn lại là học sinh yếu nhất lớp, lên lớp không tập trung, bài vở toàn không làm nổi.
Tôi mất không ít thời gian ôn lại kiến thức cho cậu, cứ như vậy mỗi tối phải tốn ba, bốn tiếng mới xong, rồi mới có thể bắt đầu công việc của mình. Lâu ngày, việc thức khuya soạn bài và chấm bài khiến mắt tôi thâm quầng. Đến lúc tôi nhận ra, lòng tốt của mình đã đưa đến cái kết bi thảm.
Tiếng cãi vã bên ngoài bắt đầu thu hút sự chú ý của các hộ khác. Thấy mọi người xúm lại, Hoàng Lệ Đình càng tỏ vẻ khó chịu, không hài lòng nói: "Chồng chị đi làm vất vả, về nhà khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, làm sao mà bắt anh ấy kèm cặp thằng bé?"
Nghe vậy tôi bật cười. Chị ấy biết nghĩ cho chồng thì không thấy tôi vất vả sao?