Chương 13 - Hàng Với Chả Xóm
Mụ béo tức đến đỏ cả mặt nhưng không làm gì được, đành phải gọi thợ mở khóa. Người thợ phải mất rất nhiều công sức mới mở được cái khóa ra. Nhưng khi thợ yêu cầu tiền, mụ béo lại giở trò ngang ngược:
"Tôi chỉ gọi anh mở khóa, chứ không nói là tôi sẽ trả tiền. Anh không phục thì cứ đi báo công an đi! Tôi cũng chẳng sợ. Anh biết bố tôi là ai không? Bố tôi là trưởng phòng công an đấy! Anh mà đòi tiền tôi, tôi báo công an bảo anh lén mở khóa xe tôi, để xem ai bị bắt!"
Người thợ nhìn mụ béo hung dữ như vậy, sợ mụ béo thật sự có quan hệ nên không dám dây vào, chỉ biết thu dọn đồ rồi đi, anh xăm trổ nói:
"Cô chưa trả tiền tôi đâu, tôi khóa lại đấy!"
Mụ béo liền nhấn ga chạy mất.
Tôi chẳng ngại bỏ tiền mua khóa mỗi ngày để khóa xe mụ béo lại. Thế nên tôi đã chuẩn bị thêm một cái khóa khác, nghĩ rằng họ sẽ lại đỗ xe thẳng thừng vào chỗ của tôi như mọi khi.
Nhưng lần này họ lại bày ra một chiêu trò khác.
4
Mụ béo đậu xe nửa chừng: một nửa nằm trên lối xe cứu hỏa, còn nửa kia vẫn chắn mất chỗ đậu xe của tôi. Theo lý xe của mụ béo không hoàn toàn chiếm chỗ của tôi nên báo công an cũng chẳng mụ béoc dụng. May mà xe tôi thân rộng nhưng nhờ kỹ năng lùi xe tốt, tôi vẫn có thể đậu gọn vào vị trí của mình.
Tôi dắt bé cún cưng Tiểu Cửu xuống đi dạo thì gặp mụ béo, tay xách một cái lồng, bên trong là một con chó chăn cừu Đức. Con chó này rõ ràng mới được mụ béo mang về, vì tôi chưa từng thấy nó trước đây. Chồng mụ béo đứng bên cạnh, trông sợ con chó đến phát run.
mụ béo cười đắc ý, tiến lại gần tôi, tự tin nói: "Hôm nay tôi đâu có chiếm chỗ của cô, cô cũng không có lý do gì để báo công an. Cô hôm đó để con chó của cô dọa tôi, hôm nay tôi sẽ cho cô biết tay."
Tôi quan sát con chó chăn cừu. Ánh mắt nó vô cùng dữ dằn, đỏ ngầu, miệng chảy dãi, rõ ràng đang trong trạng thái không bình thường. Tôi hơi hoảng nên vội kéo Tiểu Cửu định rời đi. Nhưng đúng lúc ấy người đàn bà mập mạp đột ngột mở lồng, để con chăn cừu lao thẳng về phía chúng tôi.
Tôi kéo Tiểu Cửu chạy hết sức, nhưng Tiểu Cửu bất ngờ giằng khỏi dây dắt. Nó hùng hổ lao về phía con chăn cừu, từ xa đã sủa vang đầy uy lực.
Con chăn cừu đột nhiên quay đầu, lao thẳng về phía mụ béo, mụ béo hoảng hốt đứng chết lặng, chân không kịp nhấc lên, chỉ biết dậm chân tại chỗ, hét lên:
"Cắn đi! Sao mày còn đứng đó?!"
Nhưng con chó lại như phát điên lao thẳng vào mụ béo làm mụ béo sợ đến mức hai chân bủn rủn, không thể đứng vững, ngã nhào xuống đất.
Chồng mụ béo thì chẳng biết đã chạy biến đi đâu.
Mụ béo bò lăn trên mặt đất, vừa gào thét cầu cứu, vừa hiện rõ vẻ mặt hoảng loạn và tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, nhân viên bảo vệ tuần tra ngang qua, cố gắng kéo con chó ra. Họ dùng thanh chặn để khống chế con vật. Không ngờ người đàn bà mập mắt đỏ ngầu, tức giận nhặt một hòn đá lớn bên cạnh, nện mạnh vào người con chó.
Tiếng kêu thét vang lên, máu bắn tung tóe, mặt mụ béo dính đầy máu. Vẫn chưa nguôi giận, mụ béo ôm con chó lên, dằn mạnh xuống đất.
Bảo vệ nhìn đôi chân mụ béo đang phát run thì có lòng nói: "Cô bị chó cắn rồi, mau đến bệnh viện đi."
Mụ béo nhếch mép cười lạnh, nghiến răng ken két, rít lên: "Dám cắn tao? Chỉ có đường chết."
Con chó chăn cừu phát ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn và thảm thiết, nó co rúm thân hình gầy gò lại, tứ chi run rẩy. Máu từ khóe miệng nó chảy không ngừng, loang đỏ cả nền đất.
Hơi thở của nó yếu ớt, mỗi lần thở ra là một lần đau đớn. Tiếng rên ngày một nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn tắt lịm, Tiểu Cửu tận mắt chứng kiến hành động tàn bạo của người đàn bà kia, phẫn nộ đến mức muốn lao lên, may mà tôi giữ chặt nó lại.
Vì tôi biết con chó đó không bình thường.
5
Mặc dù ngoài miệng tỏ ra cứng rắn, nhưng thực tế mụ béo sợ Tiểu Cửu chết khiếp, mụ béo là kiểu người bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Thấy con chó chăn cừu Đức bị bảo vệ khống chế, mụ béo mới dám hống hách như vậy.