Chương 7 - Hải Mã Tìm Kiếm Tương Lai
25
Thụ Căn đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi:
“Trong bụng ta… cũng có con của ngươi sao?”
Ta gật đầu:
“Đúng rồi, các ngươi hai mươi người, đều mang thai con của ta cả.”
Thụ Căn ngượng ngùng cười, rồi chợt nghi hoặc hỏi:
“Nhưng vì sao lại để chúng ta mang thai? Sao ngươi không tìm một vị thần tiên khác?”
Ta đáp thật lòng:
“Bởi vì… ta là Hải Mã Thần cuối cùng còn sống sót.”
Nghe vậy, Thụ Căn lập tức thẳng lưng, ánh mắt sáng rực, giọng run lên vì kích động:
“Có thể vì thần tiên mà truyền nối huyết mạch — là vinh hạnh cả đời ta!”
Chưa dứt lời, phịch! một tiếng vang, sắc mặt Thụ Căn bỗng trắng bệch, hai tay ôm eo, run rẩy thều thào:
“Á… eo ta… hình như gãy rồi…”
Ta vội kết ấn, truyền linh lực — lại mất thêm một năm công lực.
Cơn đau của hắn lập tức biến mất, hắn chắp tay, khom người định quỳ xuống:
“Tạ… ơn…”
Ta lập tức ngăn lại, quát lớn:
“Không được quỳ!”
Rồi quay sang toàn bộ đám đàn ông, nghiêm giọng:
“Các ngươi nghe kỹ đây!
Từ nay, không được cúi người, không được quỳ, không được ưỡn bụng, không được vận động mạnh!
Phải dưỡng thai cho tốt, nghe rõ chưa?”
Hai mươi người đồng thanh đáp:
“Rõ rồi!”
Ta nhìn quanh — họ vẫn đồng loạt quỳ trên mặt đất, chỉ trừ hai người do chính tay ta đỡ dậy, còn lại vẫn không nhúc nhích.
Ta nói:
“Đứng cả lên đi! Chẳng lẽ bắt ta đỡ từng người sao?”
Rồi lại thở dài:
“Thôi, mấy người mang thai mà thật sự đứng không nổi thì để ta đỡ vậy.”
Nói xong, những người không mang thai liền tự mình đứng dậy, còn lại mấy “thai phụ” vẫn quỳ đó, làm ra vẻ yếu ớt.
Ta suy nghĩ một chút, vẫn đi từng người đỡ dậy.
Chỉ là lần này, ta không truyền linh lực, cũng chẳng vạch trần họ — dù sao cũng phải giữ tâm trạng ổn định cho mấy ông bầu này.
Từng người được ta đỡ dậy, mỗi người lại một kiểu.
Có kẻ khi ta đỡ liền vô tình để lộ cơ bụng săn chắc.
Có kẻ lại cố tình nắm tay ta, dẫn dắt ta chạm vào ngực hắn, ra vẻ đắc ý.
Có kẻ liếc mắt đưa tình, giọng ngọt như mật:
“Cực cho nàng rồi, thần tiên của ta.”
Còn ta… đã thật sự chẳng nhớ nổi ai là ai nữa — người thì quá nhiều, mà bụng ai cũng tròn như nhau.
26
Đỡ hết đám đàn ông xong, lão Lý dè dặt bước tới, khom lưng hỏi:
“Thần linh ơi, con gái ta — Lý Vân… có thể tháo xuống được chưa?”
Ta khựng lại, ngoảnh đầu nhìn — hoàng hôn đã phủ, ánh chiều lịm dần, Lý Vân vẫn còn bị trói chặt trên thập tự giá, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta cầu khẩn.
Miệng nàng bị bịt kín, chẳng nói nổi lời nào.
Ta phất tay:
“Thả nó ra đi.”
Lão Lý nghe xong, mừng đến rạng rỡ, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra:
“Tạ ơn thần tiên đại từ đại bi!”
Nói rồi, ông tất tả chạy đến tháo dây trói cho con gái.
Ta quay lại nói với dân làng:
“Từ nay về sau, không cần hiến tế nữa. Ta không ăn người.”
Mọi người đồng thanh cúi lạy, hô to:
“Hải Mã Thần đại từ đại bi!”
Chỉ có hai mươi người đàn ông mang thai vẫn đứng nguyên, đầu gối khẽ run, trông như muốn quỳ mà không dám.
Ta gật đầu hài lòng:
“Tốt lắm, cứ đứng thế, được rồi.”
Mọi người lần lượt đứng dậy.
Chỉ còn một người vẫn quỳ.
Là Vương a bà.
Bà chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt giao với ta, thân thể khẽ run lên, rồi đột nhiên cúi rạp, giọng nghẹn ngào:
“Ta hồ đồ quá… suốt bao năm không chịu tin ngươi là Hải Mã Thần, khiến cả thôn hiểu lầm…”
“Ta thật không cố ý đâu, xin ngươi tha cho ta…”
Nói rồi, bốp bốp hai cái, tự tát mạnh vào mặt, má đỏ rực, hằn nguyên dấu tay.
Ta vội quát:
“Dừng lại! Đủ rồi!”
Bàn tay bà khựng lại giữa không trung, ngập ngừng hỏi:
“Ngươi… tha cho ta rồi sao?”
27
Ta gật đầu:
“Ngươi cũng chẳng làm gì ta, có gì mà không tha.”
“Trịnh Phong vẫn đang ở nhà một mình, mau về xem hắn thế nào đi.”
Mọi người lúc này mới chuẩn bị giải tán. Họ lễ phép tránh sang hai bên, mời ta đi trước.
Nhìn xuống con đường núi vừa hẹp vừa dốc, ta liền bế gã đàn ông đứng gần nhất — A Tráng, rồi quay lại nói với đám đàn ông mang thai:
“Mấy người đang có con trong bụng thì đừng đi, để ta bế xuống từng người một.”
Đám đàn ông lập tức ánh mắt sáng lên, vui vẻ gật đầu đồng ý.
Sau khi bế A Tráng xuống núi, ta cùng Vương a bà trở về nhà.
Trịnh Phong vẫn ổn, chỉ là bụng quá to, bàng quang chịu không nổi, vừa thấy ta đã giơ tay vẫy loạn:
“Mau! Đỡ ta đi tiểu!”
Ta vừa tới gần, hắn bỗng sững lại, hét lên:
“Á! Tai ta! Sao ta không nghe thấy gì nữa rồi?!”
Ta phất tay, giải trừ Thuật Câm Thính.
Trịnh Phong dừng lại, chớp mắt kinh ngạc:
“Ơ? Lại nghe được rồi? Mà còn nghe rõ hơn trước nữa!”
Vương a bà vội chắp tay hướng ta:
“Tạ ơn Hải Mã Thần.”
Trịnh Phong thì khoác tay qua vai bà, tay kia khoác vai ta, nói:
“Đi thôi, lên nhà xí.”
Vương a bà vừa dìu hắn vừa giải thích:
“Chu Chu chính là Hải Mã Thần đó. Còn cái bụng của con to vậy là do mang thai con của ngài.”
Trịnh Phong cau mày:
“Mẹ đừng nói linh tinh, nàng ngốc như thế, sao mà là thần được?”
Vương a bà nóng nảy:
“Thật mà! Là chính miệng Hải Mã Thần nói đấy!”
Thế là trên đường đi, bà kể lại hết mọi chuyện xảy ra hôm nay — vừa kể vừa đến nơi.
Khi bước vào nhà xí, Trịnh Phong dừng lại, tay giữ quần, lúng túng nói với ta:
“Ngươi… ngươi ra ngoài trước đi.”
Ta ngạc nhiên:
“Sao thế? Không phải trước giờ ta với Vương a bà đều đứng hai bên đỡ ngươi tiểu sao?”
Trịnh Phong nắm chặt cạp quần, mặt đỏ bừng, nói nhỏ:
“Trước mặt thần tiên… ta không tiểu nổi.”
28
Ta “phì” cười thành tiếng:
“Thế trước đây ngươi tiểu được là sao?”
Trịnh Phong quýnh quáng nói:
“Trước… trước kia ta đâu biết ngươi là thần tiên!”
Ta quay sang nhìn Vương a bà, thấy bà gật đầu xác nhận, liền chịu thua, bước ra ngoài chờ.
Đợi hắn giải quyết xong, ta mới cùng Vương a bà đỡ hắn trở lại giường.
Sau khi hầu hạ Trịnh Phong yên ổn, ta chỉnh lại y phục, vừa bước ra cửa thì thấy A Tráng đang đứng ngoài sân, hai tay ôm cái bụng tròn căng, đôi mắt mong ngóng nhìn ta.
Ta hỏi:
“Sao còn chưa về nhà?”
A Tráng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Ta… ta sợ về rồi lỡ động thai khí, chẳng ai cứu ta cả.”
Ta cười, nói dịu:
“Đừng làm việc nặng, chuyện gì cũng từ tốn, không sao đâu, đừng lo lắng.”
A Tráng thở dài:
“Nhưng ta phải làm việc nặng chứ. Trong nhà chẳng còn hạt gạo nào, mà cũng chỉ có một mình ta. Nếu không ra đồng đào đất, vác khoai, cả nhà sẽ chết đói mất.”
Ta đưa tay đỡ trán, bất lực:
“Thôi được, khỏi về nữa. Ta nuôi ngươi.”
Nói xong, ta bước ra khoảng sân trống, hai tay kết ấn, miệng niệm chú:
“Khởi!”