Chương 6 - Hạ gục anh đồ tể nhà bên

6.

Lối vào ngõ, có hai tên võ phu lão luyện chặn ở đó, dường như vừa theo Ngụy Huyên đi đến, bọn họ ôm ngực đề phòng nhìn sang ta, sợ rằng ta chạy mất.

Ta đè giọng thật thấp: “Bọn họ là chó săn đi theo vị hôn thê của thế tử?”

Ngụy Huyên nhìn ta một cái: “Ừm, ta sợ bị đánh chết, cho nên đưa bọn họ đến tìm cô.”

Ta? Không phải ngươi biết võ sao?

Một tên một đám không được sao?

Hắn thở dài một hơi, ôm lấy eo, nhíu mày lại: “Bị thương trật hông, không có sức lực.”

Ta chấp nhận số phận về nhà cùng với hai tên võ phu đó.

Trong sân, Yên Lan vừa nhìn thấy ta, liền không đợi được mà cầu xin ta đổi lại thân phận, cô ta tháo kẹp tóc ngọc trai trên đầu xuống, cởi ra vòng ngọc trên cổ tay.

Để toàn bộ trước mặt ta: “Cô đi nói với Hầu phủ, cô mới là Thẩm Lan Thu thật sự.”

Ta khó hiểu: “Ta không phải, ta là Cù Yên Lan.”

Thân phận này là do cô ta nhận, đã được chứng minh rồi, dù cho ta muốn đổi lại, vậy cũng phải có người tin.

Cô ta uy hiếp ta, nếu ta không chịu nhận lại thân phận của mình, sẽ để ta khó sống ở Yến Kinh này.

“Nhưng cô đến muộn rồi, ta đã thành thân rồi.”

Ta kéo Ngụy Huyên đang xem náo nhiệt rất hứng thú ở bên cạnh.

Yên Lan như rơi vào tuyệt vọng, không thể tin được: “Cô không sợ thế tử quay về rồi, trả thù cô sao?”

Y phục của cô ta che phủ toàn thân, nhưng không thể ngăn được làm chướng mắt ta, trong cổ áo cao đó đều là những vết bầm xanh xanh tím tím, hơn nữa lúc cô ta nói chuyện có chút thều thào, dường như răng bên trong có rụng đi mất.

“Thế tử chỉ trả thù ngươi, bởi vì bây giờ ngươi mới là Thẩm Lan Thu.” Ta thâm sâu khó dò nói.

Nếu cô ta hiểu được thủ đoạn của thế tử, thì nên rụt đầu ngoan ngoãn ở trong hậu viện đi.

Yên Lan hiển nhiên hiểu rõ sự uy hiếp trong lời nói của ta, tức đến chỉ vào mũi ta nửa ngày cũng không nói được gì.

“Là ngươi cố ý!”

Ta vô tội chớp mắt: “Không phải cô muốn có sao?”

Đợi Yên Lan đỏ mắt toang cửa rời đi, Ngụy Huyên đột nhiên hỏi: “Cho nên cô mới là vị hôn thê của Nam Huyền thế tử?”

“Từ trong bụng mẹ đã được định sẵn rồi, ta cũng là người bị hại mà.”

“Gả cho hắn, ta thà xuất gia làm ni cô. Dù gì cũng được sống lâu.” Ta rầu rỉ lại thấy may mắn mà thở dài một tiếng.

Ánh mắt của Ngụy Huyên chợt sáng chợt tối, cảm xúc cuộn trào rất nhanh không đợi ta phỏng đoán vài phần, liền ôm A Vượng đang cắn góc áo ta xoay người đi vào: “Thứ đồ bẩn gì cũng dám ăn, cũng không sợ đau bụng.”

Thứ đồ bẩn hắn nói ... là ta?

Ta dùng vài ba lượng bạc, mua chuộc một nha hoàn nào đó của Hầu phủ ra ngoài mua đậu phụ, mới biết được, thế tử đã hồi phủ rồi, còn những ngày Vệ Huyền Ngọc không có ở đó, Yên Lan vậy mà lại có dính líu với nhị công tử.

Lúc nha hoàn đó nhắc đến chuyện này, còn che miệng cười lén: “Dạng ở dưới quê xuất thân từ nhà bị sa cơ thất thế, thì có được mấy phần kiềm chế chứ, Nhị công tử ngoắc ngoắc ngón tay, cô ta liền bò đến. Bây giờ thế tử quay về rồi, cô ta ngược lại cầu xin Nhị công tử nạp cô làm thiếp.”

Ta không hiểu, ban đầu là cô ta cam tâm tình nguyện muốn nhận mối hôn sự này, vào Hầu phủ lâu như vậy, thì nên hiểu rõ thế tử là loại người gì rồi, sao lại có dính líu với Nhị công tử chứ?

Vết thương trên người Yên Lan, lẽ nào là do thế tử đánh?

Chưa đợi ta suy nghĩ kĩ chuyện kì lạ trong chuyện này, trong Hầu phủ đã làm ra một chuyện lớn.

Sau khi Vệ Huyền Ngọc về phủ, vốn kế phu nhân muốn lo chuyện hôn sự cho hắn, nhưng trên yến tiệc, Yên Lan lại lén mọi người, cùng với Nhị công tử làm bậy ở phòng phía sau, nghe nói còn dùng đến roi và dầu sáp, cảnh tượng ướt át, nóng bỏng lại chói mắt!

Ta còn chưa đủ vui mà đi quanh các trà lâu nghe mấy phiên bản khác.

Không may đó là, hai hôm sau, ta bị thị vệ của Hầu phủ chặn ở trong phòng, còn Ngụy Huyên thì đúng lúc ra ngoài tìm chủ nhà đòi nợ cho ta.

Kế phu nhân của Hầu phủ liếc sang Yên Lan đang co rúm một bên, lại ghét bỏ mà nhìn sang ta: “Cô ta mới là thật? Là cô ta uy hiếp ngươi đổi thân phận?”

Yên Lan mang một gương mặt sưng tấy gật đầu: “Phu nhân, cô ta mới là Thẩm Lan Thu, ta thề với trời!”

Ta nhìn đao mổ heo ở ngay góc, dường như hơi xa, với không tới.

Dưới tình thé bức bách, đành thừa nhận vậy: “Là ta thì sao, nhưng ta đã thành thân rồi, dù cho là thế tử, cũng không thể giành vợ người khác được ?”

Kế phu nhân đột nhiên nở nụ cười, liền sai người chặn miệng trói ta lại. Bà ta nói bên tai ta, giọng điệu nhẹ nhàng: “Để ngươi gả cho hắn? Mơ đẹp gì thế này?”

Không gả cho người ta vậy sao bà trói ta?

Ta hù hụ ra tiếng, một câu chửi mẹ bị chặn ở cổ họng.

“Ta chỉ muốn hắn phát độc mà chết, sớm về nơi cực lạc mà thôi.” Bà ta vỗ vỗ mặt ta, hộ giáp quẹt một vệt đỏ trên da mặt ta, “Vốn cho rằng thứ phế vật đó là vị hôn thê của Vệ Huyền Ngọc, nhưng không ngờ rằng cô ta lại là hàng giả mạo. Nhưng mà cũng tốt, ngươi chỉ là một vị thuốc của Vệ Huyền Ngọc, rơi vào tay ta, ta có thể cho ngươi toàn thây, rơi vào tay hắn, chỉ có thể để ngươi chết không toàn thây, cho nên ngươi chọn ai?”

Ta ** con mẹ ngươi, có gì khác biệt?

Khác ở chỗ chết đẹp với chết xấu mà thôi.

Bà ta xoay người phất tay, ra hiệu thị vệ xử lý dứt khoát một chút. Yên Lan đứng ở sau cùng, cô ta thấy mọi người đều đi ra ngoài, mới tàn nhẫn cho ta một bạt tai: “Chả trách ngươi không đồng ý nhận mối hôn sự này, thế tử không chỉ tính tình hung tàn, mà còn là quỷ đoản mệnh, kế phu nhân lại càng bày kế đưa ta vào phòng Nhị công tử. Những gì cô chịu hôm nay, không bằng một phần vạn của ta.”

Không phải, cô ta có bệnh hả?

Cô ta nắm chặt cằm của ta, ép ta ngẩng đầu lên: “Nhị công tử trước mặt thì khí chất nhã nhặn, sau lưng lại là một tên biến thái. Nhưng vậy thì đã sao? Ta đưa phu nhân tìm đến ngươi, đợi ngươi chết đi, bà ta liền để Nhị công tử làm thế tử, lúc đó, ta vẫn là thế tử phu nhân.”

Nói thế, cô ta khăn lau ngón tay, giống như vừa chạm vào thứ gì dơ bẩn vậy, đem khăn tay vừa dùng xong vứt lên mặt ta rồi xoay người rời đi.

Nhưng tay vừa đặt lên cửa, liền phát hiện ra có gì đó không đúng.

Ô hô! Kế phu nhân nhốt cô ta lại chung với ta.

Trong không khí truyền đến mùi dầu lửa nhàn nhạt.

Đây là một không làm hai không nghỉ, thiêu chết bọn ta.

Ta cười trên nỗi đau mà nhìn Yên Lan, cô ta đang hoảng loạn đập cửa, giọng của Kế phu nhân mờ ảo truyền đến.

“Ta lại phải cảm tạ ngươi, thay ta giải quyết thuốc giải của Vệ Huyền Ngọc, nhưng, ngươi là cái thá gì? Vậy mà lại muốn gả cho con trai ta? Sau khi con ta làm thế tử, cưới công chúa còn được.”

Khói bụi từ từ len qua khe cửa bay vào phòng. Nói ra thì ta cũng sợ chết, nhưng ta đã đào một con đường hầm thông ra ngoài ở trong phòng, lúc trước dùng để đề phòng Yên Lan, bây giờ lại đúng lúc dùng để tự cứu.

Ta nằm dưới đất vặn vẹo, bảo cô ta mở dây thừng ra cho ta, lấy vải trong miệng ta ra.

Nhưng không ngờ rằng, cô ta thấy ta là tức, một chân đá ngay ngực ta, chửi mắng: “Nếu không phải là ngươi, ta sẽ không bị lợi dụng! Cũng sẽ không chết cùng ngươi ở đây!”

Hai mắt ta nhòe đi, đau đến co thành một cục.