Chương 7 - Gọi Sai Một Cuộc Cả Đời Không Quên

Tôi nghĩ… có lẽ sẽ rất lâu nữa tôi mới quay lại nơi này.

2

Cảnh quay cuối cùng của tôi ở quê là tại một bờ biển.

Chỗ đó khá hoang vu, nhưng lại rất thích hợp để quay ngoại cảnh.

Lúc chờ đến lượt diễn, để tìm cảm xúc, tôi lang thang một vòng quanh khu vực.

Tôi chợt nhìn thấy một nấm mộ đất.

Nấm mộ rất nhỏ, nằm đơn độc giữa một cánh đồng lau sậy.

Nếu không phải trước mộ có cắm một bó hoa hồng trắng đã héo,

có lẽ tôi đã không nhận ra đó là một nấm mộ.

Bởi vì — ai lại chọn chôn mình ở nơi thế này chứ?

Trước không nhà, sau không quán,

người thân muốn đến viếng cũng khó.

Nhưng không hiểu vì sao,

ngay giây phút nhìn thấy nấm mộ đó,

tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt — đau đớn vô cùng.

Như thể… có một người vô cùng quan trọng nằm dưới đó.

Hoặc cũng có thể, vì ngôi mộ ấy quá đỗi cô đơn, nên khiến tôi thương cảm?

Tôi không phân biệt nổi.

Chỉ biết rằng —

nước mắt tôi tuôn rơi không thể kiểm soát.

Ngay cả khi đã trở lại Bắc Kinh,

hình ảnh nấm mộ ấy vẫn thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi.

Chỉ cần nghĩ đến…

là tim tôi đau thắt, đau không thể diễn tả.

3

Buổi họp lớp đại học,

lớp trưởng nằng nặc bắt tôi phải tham gia.

Cậu ta nói một ngôi sao lớn như tôi thì không được làm cao,

nếu không cậu ta sẽ vạch mặt tôi trên mạng.

Tôi thuận miệng hỏi một câu:

“Lộ Dương có đến không?”

Cậu ta đáp: “Có.”

Thế là tôi đồng ý tham gia.

Tôi nghĩ, nếu Lộ Dương đến — thì Tô Sơ cũng sẽ đến.

Không phải là tôi chưa buông bỏ Tô Sơ đâu…

Mà thôi, tôi không muốn lừa dối chính mình nữa.

Tôi chính là muốn biết — Tô Sơ sống có tốt không.

Có phải vì tôi mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô ấy và Lộ Dương không?

Thế nhưng hôm họp lớp, tôi không thấy Tô Sơ,

chỉ thấy mình Lộ Dương.

Uống được vài ly, tôi hỏi:

“Tô Sơ đâu? Sao cô ấy không đến?”

Lộ Dương nhìn tôi thật lâu,

sau đó cúi đầu, không nói gì.

Tôi nghĩ, chắc anh ấy vẫn còn để bụng chuyện năm đó,

nên tôi cũng không hỏi thêm nữa.

Tan tiệc, có một người phụ nữ lạ đến đón Lộ Dương.

Hai người họ… vô cùng thân mật.

Tôi không kìm được, chất vấn:

“Lộ Dương! Cô ấy là ai?!”

Người phụ nữ ấy giới thiệu luôn:

“Tôi là vợ anh ấy.”

“Cái gì? Tô Sơ đâu? Anh và cô ấy chia tay rồi à?!”

Tôi không tin nổi.

“Đúng, chia rồi!”

Lộ Dương nhìn tôi, trả lời rành rọt từng chữ.

“Tại sao? Vì tôi à? Vì lần đó à? Nhưng tôi đã giải thích rồi mà…”

Tôi luống cuống.

“Đúng! Tôi là đàn ông, tôi để tâm thì có gì sai?!”

Anh ấy gần như gào lên, trút hết mọi ấm ức.

Tôi giận quá, đấm thẳng một cú vào mặt anh ấy.

Lộ Dương không đánh lại.

Nhiều người chạy đến ngăn tôi lại.

Dương Vân cũng có mặt.

Cô ta bị bộ dạng mất kiểm soát của tôi dọa đến ngẩn người, đứng đơ tại chỗ.

“Tô Sơ đâu rồi?!”

Tôi hỏi Lộ Dương.

Anh ấy không trả lời.

Nhưng kể từ khoảnh khắc đó,

tôi không thể ngăn mình nghĩ đến Tô Sơ nữa.

Tôi thừa nhận rồi.

Dù Tô Sơ đã từng làm tôi tổn thương thế nào…

Tôi vẫn không thể quên được cô ấy.

Tôi nói với Dương Vân:

“Xin lỗi, anh phải đi tìm Tô Sơ.”

Trước khi làm điều đó,

tôi quyết định —

rút khỏi giới giải trí.

Tôi không muốn bất cứ chuyện gì chen ngang giữa tôi và Tô Sơ nữa.

Lần này…

cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không buông tay nữa.

Dương Vân hỏi tôi:

“Giang Từ, ngần ấy năm qua… em vẫn không bằng Tô Sơ sao?”

“Chúng ta đã yêu nhau hai năm, anh chưa từng chạm vào em một lần.

Rốt cuộc em kém cô ta ở điểm nào?!”

Tôi không trả lời được.

Bởi vì… không trả lời được.

Khi yêu thật lòng, người ta mù quáng.

Dương Vân bình tĩnh lại một cách kỳ lạ:

“Anh chắc chắn muốn chia tay?”

“Xin lỗi.”

Tôi nói.

Câu trả lời — đã rõ ràng.

Cô ta cười lạnh:

“Được thôi, chúng ta chia tay.

Nhưng anh cả đời này cũng không thể ở bên Tô Sơ!”

Tôi nhìn cô ta.

Cô ta cười, nụ cười đầy tàn nhẫn:

“Tôi không vĩ đại như Tô Sơ.

Nên lần này, tôi sẽ nói hết cho anh biết.

Tôi muốn anh hối hận cả đời!”

“Cô nói cái gì?”

“Tô Sơ đã chết rồi.

Chết cách đây gần hai năm!”

Cô ta nghiến răng nói.

“Anh không biết đúng không?

Cô ấy bị ung thư máu từ nhiều năm trước,

vì không tìm được tủy phù hợp nên không thể cứu chữa.

Ngay sau lần thứ hai rời xa anh, cô ấy đã chết rồi!”

Tôi không thể tin những gì mình vừa nghe.

Chắc chắn Dương Vân đã điên rồi.

Điên nên mới bịa ra mấy lời này.

“Cô ấy sợ làm gánh nặng cho anh, nên cố ý ở bên Lộ Dương.

Thực tế từ đầu đến cuối, người cô ấy yêu chỉ có mình anh!

Giang Từ, anh có biết lúc chết cô ấy thảm đến thế nào không?

Gầy trơ xương, giống như một bộ xương di động…”

Dương Vân gào lên không ngừng.

“Đủ rồi, Dương Vân!”

“Chưa đủ!”

Cô ta gần như phát điên:

“Tôi phải để anh biết, Tô Sơ vì anh đã khổ sở thế nào,

đã hy sinh những gì,

vậy mà anh không hề trân trọng cô ấy!”

“Giờ anh còn đi tìm cô ấy làm gì?

Truy thê hoả táng tràng à?

Giờ thì đúng là phải đến nghĩa trang mà tìm rồi đó!”

“Anh suốt ngày kêu Tô Sơ không tin tưởng mình,

nhưng bản thân anh thì đã từng tin cô ấy chưa?

Nếu thật sự tin cô ấy,

anh đã không tin cô ấy thật sự vứt bỏ anh.

Anh đã không để cô ấy chết đi hai năm mà còn không biết cô ấy đã làm gì vì anh…”

“Giang Từ, anh thật sự là đáng đời!”

Tôi không muốn nghe Dương Vân nói thêm lời nào nữa.

Tôi quay người và bỏ đi.

Tôi sẽ đi tìm Sơ Sơ.

Tôi muốn gặp cô ấy trực tiếp…

4

Tôi đã không tìm thấy Tô Sơ.

Bởi vì… cô ấy thật sự đã chết rồi.

Lộ Dương đưa cho tôi giấy chứng tử và giấy xác nhận hỏa táng của cô ấy.

Anh ấy còn dẫn tôi đến mộ phần của Tô Sơ.

Cuối cùng thì, tôi cũng hiểu được —

vì sao khi nhìn thấy nấm mộ ấy, tôi lại đau đến như vậy.

Bởi vì… Tô Sơ của tôi đã được chôn ở đó.

Một mình cô ấy, cô độc, lặng lẽ nằm lại nơi ấy.

Cô ấy sợ tôi tìm được sao?

Nên mới tự chôn mình ở nơi hẻo lánh đến vậy?

Tôi không biết bản thân đã làm thế nào để chấp nhận được sự thật Tô Sơ đã chết.

Có lẽ… tôi vẫn chưa thể chấp nhận nổi.

Làm sao tôi có thể chấp nhận được rằng — Tô Sơ… đã không còn nữa?

Dương Vân nói đúng.

Tôi thật sự đáng đời.

Tôi không nên nghi ngờ tình cảm của Tô Sơ dành cho mình.

Tôi không nên tin rằng cô ấy sẽ thật sự rời bỏ tôi.

Trong những năm sau khi chia tay,

chỉ cần một lần — một lần thôi — tôi điều tra vì sao cô ấy rời đi,

chỉ cần một lần tôi tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của cô ấy,

chỉ cần một lần tôi kiên định không buông tay…

Thì tôi đã không mù mờ suốt từng ấy năm,

tôi đã không để Tô Sơ phải một mình chống chọi,

tôi đã không để cô ấy ra đi trong cô độc…

Tất cả nỗi đau tôi phải chịu bây giờ, đều là cái giá tôi phải trả.

Tôi dần dần sống trong trạng thái mơ hồ, hỗn loạn.

Nhiều khi… còn sinh ra ảo giác.

Tôi cứ hay nhìn thấy Tô Sơ.

Thấy cô ấy đứng ngay trước mặt mình.

Nhưng mỗi khi tôi vươn tay muốn ôm cô ấy,

cô ấy lại biến mất.

Phải chăng…

chỉ khi tôi thật sự chết đi,

Tô Sơ mới không còn biến mất nữa?

Lần đầu tiên tôi có ý định tự sát,

là vào ngày sinh nhật lần thứ 32 của mình.

Tôi đã cầm dao lên, chuẩn bị cứa cổ tay,

thì đúng lúc đó, tôi nhận được một lời chúc mừng sinh nhật từ tài khoản có tên:

“Hứa Nhất Thế Khuynh Thành”.

Mỗi năm cô ấy đều gửi lời chúc mừng sinh nhật,

chưa từng gián đoạn.

Và câu chúc ấy cũng chưa từng thay đổi:

“Giang Từ, sinh nhật vui vẻ, sống thọ trăm tuổi.”

Sống thọ trăm tuổi?

Tôi sống lâu như vậy… để làm gì chứ?

Nhưng chính vì câu nói ấy…

mà tôi như bị ma xui quỷ khiến — bỏ ý định tự tử.

Từ đó về sau,

mỗi khi tôi muốn chết,

tôi lại mở lời chúc của “Hứa Nhất Thế Khuynh Thành” ra xem.

Cứ như vậy, lặp đi lặp lại…

Tôi sống đến 78 tuổi.

Tôi đã cố gắng hết sức rồi.

Tôi không thể chờ thêm được lời chúc sinh nhật tiếp theo từ cô ấy nữa.

Vì vậy, lần đầu tiên…

tôi chủ động nhắn lại cho cô ấy.

Tôi viết:

“Năm sau khỏi cần gửi nữa.”

“Cảm ơn anh.”

“Lộ Dương”

Một lúc sau, bên kia mới gửi lại một câu ngắn ngủi:

“Được.”

Tôi đặt điện thoại xuống.

Giờ đây… cuối cùng tôi cũng có thể thanh thản mà đi gặp Tô Sơ rồi.

《Hoàn》