Chương 7 - Giữa Lòng Giao Dịch Ngầm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Tôi thở dài, đặt ly cà phê xuống bàn.

“Bây giờ chắc anh ta cũng không muốn gặp cô nữa đâu, đúng không? Nói thẳng ra nhé — cảm giác mới mẻ với cô, anh ta hết rồi.”

Dù vậy, cô vẫn muốn anh ta sống… sao?

Nước mắt của Lý Hy Nhĩ cứ thế tuôn không ngừng. Cô ta muốn phản bác tôi, nhưng lại không có lý do.

Cô ta cũng biết rất rõ…

tương lai cũng vậy.

Đó cũng là lý do vì sao họ ghét tôi.

Vì dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là người bên cạnh Phó Văn Cận lâu nhất.

Cho dù anh ấy không còn yêu tôi, thì cũng không nỡ buông tay.

Lý Hy Nhĩ sụp đổ, úp mặt xuống bàn òa khóc nức nở.

Cũng may đây là phòng riêng, chứ nếu là chỗ công cộng thì tôi thật sự chẳng còn mặt mũi nào.

“Em biết… nhưng em biết làm sao bây giờ!” Cô ta khóc đến mức không thở nổi.

“Em chỉ muốn Phó Văn Cận năm ấy — người đầy khí phách ấy — được sống tiếp!”

“Lâm Dư Hòa, em cầu xin chị! Chị muốn gì cũng được! Chị đi thử ghép tủy được không?!”

Tôi muốn gì à?

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố xe cộ qua lại không ngừng: “Biết rồi.”

Nhưng thứ tôi muốn… chẳng ai cho được.

Tôi muốn Phó Văn Cận của năm mười tám tuổi quay trở lại — Người từng yêu tôi tha thiết.

Không lâu sau, tôi đến bệnh viện.

Tôi tìm bác sĩ điều trị chính của Phó Văn Cận, yêu cầu được xét nghiệm ghép tủy.

Lúc ông ấy hỏi mối quan hệ giữa tôi và bệnh nhân, tôi ngập ngừng vài giây, rồi bật cười:

“Vợ chồng. Chúng tôi là vợ chồng.”

Một tuần sau, kết quả bệnh viện có rồi.

Không ngờ, tủy của tôi lại phù hợp — hơn nữa còn rất hoàn hảo.

Tôi là người duy nhất có thể cứu Phó Văn Cận trong thời gian ngắn nhất.

Lý Nam Nhất đứng ngoài phòng bệnh nhìn tôi, do dự.

“Có gì thì nói luôn đi.” Tôi lên tiếng trước.

Anh ta kéo tôi ngồi xuống một bên: “Phó Văn Cận biết có người ghép tủy thành công, nhưng không biết là em. Hơn nữa…”

Anh cầm chặt một tập hồ sơ bệnh án, nhưng không nói hết câu. Cũng không đưa tôi xem.

Linh cảm mách bảo chuyện này có liên quan đến tôi. “Lý Nam Nhất, anh không hợp làm kẻ nói dối. Đưa tôi xem đi.”

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy áy náy: “Em đừng kích động. Y học bây giờ phát triển lắm, sẽ không sao đâu.”

Tôi giật lấy hồ sơ từ tay anh, lướt qua một lượt, sau đó xé vụn thành từng mảnh, ném vào thùng rác.

Thật ra, thông tin tôi cần chỉ có đúng một dòng.

Tôi chấp nhận rất nhanh, còn nhanh hơn cả những gì Lý Nam Nhất tưởng tượng.

“Biết rồi.” Tôi đứng dậy: “Từ Nguyệt đang chờ anh dưới xe.”

Lý Nam Nhất giật mình, đứng bật dậy: “Cô ấy ở dưới à? Vậy để tôi xuống xem.”

Chờ anh ta rời đi, tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

Phó Văn Cận vừa nhìn thấy tôi, mắt lập tức sáng lên.

“Tiểu Hòa…”

“Ừ.”

Tôi gật đầu, lại ngồi xuống cái ghế quen thuộc. Trên bàn vẫn còn quả táo hôm trước tôi cắm dao vào.

Phó Văn Cận cúi đầu, trông như một đứa trẻ vừa làm điều sai trái.

“Sao thời gian qua em không bắt máy? Anh đã đổi vô số số điện thoại, nhưng em vẫn không nghe.”

Tôi nhún vai: “Số lạ thì tôi không nghe.”

Câu này — anh ta chắc chắn rất quen.

Bởi vì chính anh ta đã nói như thế, khi tôi hỏi anh: “Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể về nhà với em không?”

Cảm giác tội lỗi của Phó Văn Cận đến rất đột ngột, nhất là từ khi anh ta đổ bệnh.

Có lẽ, anh nghĩ mình sắp chết rồi, nên muốn bù đắp gì đó cho tôi.

Nhưng… tôi cần mấy thứ dịu dàng tạm thời đó để làm gì?

Tôi cần tiền là đủ rồi.

Anh ấy mỉm cười nhẹ, “Tiểu Hòa, em biết không? Có người đã ghép tủy thành công rồi, anh sắp được phẫu thuật rồi.”

Tôi tất nhiên là biết,người hiến đó chính là tôi.

Tôi cũng biết, để có được kết quả ghép tủy này, Phó Văn Cận đã bỏ ra bao nhiêu tiền.

“Chúc mừng.”

Phó Văn Cận như con giun trong bụng tôi, “Em đang lo anh không chết được, nên số tài sản đó không rơi vào tay em phải không?”

Tôi cười gằn vì tức, “Ban đầu còn tưởng mình sẽ có được khoản thừa kế kếch xù kia, giờ thì hay rồi, vịt nấu chín cũng bay mất.”

“Đừng lo.” Phó Văn Cận dịu dàng nói, “Chờ anh khỏe lại rồi, anh sẽ tiếp tục kiếm tiền cho em tiêu.”

Tôi cay sống mũi, suýt nữa rơi nước mắt ngay trước mặt anh.

Ngày đầu tiên đại học, Phó Văn Cận cũng từng nói với tôi câu đó.

Lúc ấy, anh mặc áo sơ mi trắng, một tay nắm tay tôi, một tay kéo vali hành lý.

Anh nói, “Tiểu Hòa, đợi anh tốt nghiệp, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất.”

Hồi đó tôi chỉ biết cười và nhìn anh, quên cả trả lời.

Năm hai mươi tư tuổi, tôi trả lời anh trong lòng.

Phó Văn Cận, anh đã kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền, Anh cũng đã cho tôi tiêu rất nhiều, rất nhiều tiền.

Nhưng tại sao… tôi lại chẳng thể vui nổi?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)