Chương 6 - Giữa Lòng Giao Dịch Ngầm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Những năm sau đó, bất cứ phiên bản nào của anh cũng không còn là người tôi từng yêu nữa.

Còn anh — cũng chẳng còn yêu tôi.

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng anh cũng dần thu lại nụ cười.

“Tiểu Hòa… xin lỗi em.”

Anh ta thật sự biết tôi muốn nghe gì sao?

Tôi cắm thẳng con dao gọt trái cây vào quả táo, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh.

“Phó Văn Cận, anh đáng đời. Đến khi anh chết, công ty là của tôi, tiền cũng là của tôi.

Mấy con tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục kia, không những không được đồng nào, tôi còn bắt từng đứa nhả lại hết!”

Phó Văn Cận không nổi giận. Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, rồi khẽ gật đầu.

“Vốn dĩ là để lại cho em. Em muốn tiêu thế nào thì tiêu. Là anh có lỗi với em…”

“Hừ.” Tôi hừ lạnh một tiếng, quay người đi ra khỏi phòng.

Cuối cùng… cũng đến lượt tôi là người đập cửa bỏ đi.

Tôi yêu tiền, tất nhiên là yêu. Tôi từng có thể vì năm mươi vạn mỗi tháng mà giả vờ ngu ngốc.

Sao tôi lại có thể từ chối khối tài sản khổng lồ mà Phó Văn Cận để lại được chứ?

Trên thế giới này, người mong anh ta chết nhất — chỉ có tôi.

Ngoài cửa phòng bệnh, hai người đang đứng chờ đầy căng thẳng. Đặc biệt là Lý Nam Nhất, mắt đỏ hoe.

Nhìn kiểu gì cũng giống vừa khóc lóc với Từ Nguyệt xong.

“Anh ấy thế nào rồi?” Lý Nam Nhất tiến lại gần hỏi.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên hành lang, bình thản trả lời: “Không biết bao giờ chết. Đợi đến khi chết rồi thì báo tôi một tiếng nhé.”

Lý Nam Nhất cau mày: “Dư Hòa, anh biết Phó Văn Cận có lỗi với em, anh không bênh anh ta nữa đâu. Hai người quay về đi.”

Dùng khích tướng với tôi chẳng có tác dụng. Bảo tôi đi, là tôi đi thật.

Khi rời khỏi bệnh viện, trời đã tối đen.

Tôi đứng cạnh xe, hút thuốc đến khi dưới chân toàn là tàn.

Phòng bệnh ở tầng 7, vị trí trung tâm, là nơi Phó Văn Cận nằm.

Trong đó chỉ bật một ngọn đèn mờ mờ, không có ai ở bên,

Chỉ còn anh ta nằm cô độc, đợi chết.

Tôi cảm thấy hả hê vô cùng. Bao năm nay, người đơn độc luôn là tôi. Giờ thì đến lượt anh ta rồi.

Tôi thật sự muốn bật cười.

Từ Nguyệt gõ cửa kính từ trong xe, ra hiệu cho tôi lên xe.

Tôi mở cửa bước vào: “Đi thôi, cô Từ. Một thời gian nữa, cô phải gọi tôi là Tổng giám đốc Lâm đấy.”

Từ Nguyệt trêu tôi: “Vừa trẻ vừa giàu lại còn sắp mất chồng — sao mấy chuyện tốt đều rơi vào đầu cậu thế hả?”

Tôi đeo kính râm, lái xe rời khỏi bệnh viện.

“Ờ đấy, sao mà chuyện tốt cứ thi nhau rơi trúng tôi vậy chứ?”

Chiếc mui trần lao đi giữa màn đêm, gió thốc vào không ngừng.

Cả hai đứa tôi đều mặc váy đen, lạnh run lập cập nhưng không ai chịu đóng mui xe lại.

Từ Nguyệt hét thật to trong gió: “Chết tiệt nhà anh Lý Nam Nhất! Chết tiệt Phó Văn Cận!”

Tôi nhếch môi cười.

Tạm biệt nhé, Phó Văn Cận.

Tôi từng nói, nếu tôi và Lý Hy Nhĩ gặp lại, thì cảnh tượng đó chắc chắn sẽ vô cùng khó xử.

Mà đúng thật, tôi không nói suông.

Vì chúng tôi đã thật sự gặp lại — và đúng là… khó xử thật.

Lý Hy Nhĩ ngồi trong quán cà phê khóc sướt mướt, nước mũi nước mắt lẫn lộn.

Tôi liếc môi đầy khinh thường. So với thư ký trước của Phó Văn Cận thì cô ta còn kém xa lắm.

“Lâm Dư Hòa, chị biết Phó Văn Cận bị bệnh chưa?”

Tôi thản nhiên khuấy ly cà phê: “Biết rồi.”

“Vậy sao chị không đến thăm anh ấy?!”

Lý Hy Nhĩ vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào.

“Chị có biết anh ấy bệnh nặng đến mức nào không?!”

Trời ạ, tôi biết để làm gì?

Tôi đâu phải bác sĩ điều trị của anh ta.

“Biết mà. Tôi đang chờ xem bao giờ anh ta chết đấy.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê nóng.

Đúng là, cà phê nóng vẫn là tuyệt nhất.

Lý Hy Nhĩ chết lặng. Chắc không ngờ tôi lại có thể tàn nhẫn đến thế.

Nhưng cô ta nên hiểu, con người ai cũng sẽ thay đổi.

Không thuyết phục được tôi, cô ta lại tiếp tục lải nhải.

“Phó Văn Cận bị ngã bệnh từ đầu năm nay. Lúc đó, là tôi và anh trai tôi đang ở bên anh ấy.”

“Tôi tận mắt thấy anh ấy bắt đầu chảy máu cam, rồi ho ra máu. Sau đó chúng tôi phải gọi cấp cứu.”

“Anh ấy bệnh nặng lắm, đến mức tiền cũng không cứu nổi.”

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm: Lâm Dư Hòa, tiền cũng không cứu nổi anh ấy.”

“Tôi thì liên quan gì?”

Tôi chẳng hiểu: “Tiền còn chẳng cứu nổi, tôi nghèo thế này thì càng bó tay thôi.”

Lý Hy Nhĩ cắn môi: “Tôi hy vọng chị có thể thử làm xét nghiệm ghép tủy. Chúng tôi đã tìm rất nhiều người nhưng không ai phù hợp cả. Anh tôi thì không muốn đi cầu xin chị…”

Câu này, đúng kiểu rảnh rỗi dễ ăn đòn.

“Tôi hỏi cô, cô thật sự muốn Phó Văn Cận sống à?”

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt không thể tin nổi: “Đương nhiên là muốn rồi! Tôi yêu anh ấy nhiều như vậy! Tôi phải để anh ấy sống!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)