Chương 7 - Giữa Bão Dư Luận
Tôi lập tức để luật sư thay mặt trả lời cô ta:
“Gặp nhau tại tòa.”
Với loại người không có giới hạn, vì câu view mà làm điều ác, bất kỳ sự mềm lòng nào – đều là sỉ nhục với lòng tốt.
Cuộc sống của tôi, sau khi đóng cửa bếp ăn, lại trở về với sự yên bình và dễ chịu thật sự.
Doanh thu từ phòng mạt chược đủ để bù chi phí, thậm chí còn có lãi.
Tôi không còn phải nơm nớp lo lắng mỗi ngày, không còn phí công vô ích mà chẳng ai ghi nhận.
Tôi dành nhiều thời gian hơn cho bản thân:
Du lịch, tập gym, đọc sách, chăm hoa.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn làm một chút việc thiện, nhưng không còn là kiểu tiếp xúc trực tiếp với con người, mệt mỏi mà không ai cảm ơn nữa.
Tôi sẽ ẩn danh quyên góp cho trẻ em vùng núi, gửi thức ăn cho trạm cứu trợ chó mèo lang thang.
Tấm lòng của tôi, từ nay chỉ dành cho những ai thật sự cần, và biết ơn.
Trước Tết, khu dân cư tổ chức một buổi liên hoan đón năm mới.
Tổ trưởng Vương đặc biệt đem thiệp mời đến tận nhà, nhiều lần mời tôi nhất định phải tham dự.
Tôi chọn một chỗ kín đáo ở hàng ghế dưới cùng.
Nhìn những tiết mục văn nghệ trên sân khấu toàn màu đỏ chói, tôi thấy cũng chẳng có gì thú vị.
Đến phần rút thăm trúng thưởng giữa buổi, MC hào hứng hô vang tên người trúng giải đặc biệt:
“Ông Cảnh! Xin chúc mừng ông Cảnh!”
Ông Cảnh lảo đảo bước lên sân khấu, hai tay run rẩy đỡ lấy hộp quà đỏ chót từ MC.
MC đề nghị ông phát biểu cảm nghĩ nhận giải.
Ông cầm micro, môi run run hồi lâu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía tôi, không thốt nên được lời nào.
Cuối cùng, ông cúi đầu thật sâu, nước mắt lăn dài:
“Tôi có lỗi với chị chủ Lâm… có lỗi với tất cả mọi người…”
Dưới sân khấu, lặng ngắt như tờ.
Nhiều ông bà từng ăn ở bếp Ánh Chiều Tà, đều lặng lẽ cúi đầu, vành mắt hoe đỏ.
Buổi liên hoan chưa kết thúc, tôi đã lặng lẽ rời đi.
Ra đến cửa, bị dì Tiền gọi lại.
Dì trông còn già đi nhiều so với lần trước, tóc bạc gần hết, thần sắc mệt mỏi u sầu.
“Chị chủ Lâm Dì gọi tôi, giọng khàn khàn.
Tôi dừng bước.
“Có chuyện gì không?”
“Tôi… tuần sau sẽ cùng con trai đi về phía Nam sống.” Dì nói, “Nó tìm được một viện dưỡng lão gần chỗ nó cho vợ chồng già chúng tôi.”
“Ồ, thế thì tốt.” Tôi gật đầu, định bước tiếp.
“Chị chủ Lâm Dì lại gọi tôi, móc ra từ túi một phong bì nhàu nát, dúi vào tay tôi.
“Đây là… là chút tấm lòng của hai vợ chồng tôi. Tôi biết không nhiều… xin coi như… trả lại tiền cơm cho chị.”
Tôi bóp thử chiếc phong bì, không dày lắm, chắc chỉ vài trăm tệ.
“Không cần đâu.” Tôi đẩy phong bì trả lại.
“Không… nhất định chị phải nhận!” Dì ấy cuống lên, cố nhét lại vào túi áo khoác tôi.
“Bọn tôi có lỗi với chị… nếu chị không nhận, cả đời này tụi tôi cũng không thể yên lòng…”
Nói xong, như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, dì quay người đi, lưng còng xuống, chậm rãi biến mất trong màn đêm.
Tôi đứng đó, nhìn phong bì trong tay, rất lâu không nhúc nhích.
Gió lạnh thổi qua bất chợt tôi thấy hơi rét.
Tôi trở vào nhà, mở phong bì ra.
Bên trong là năm trăm tệ, cùng một tờ giấy gấp đôi.
Trên giấy, là nét chữ xiêu vẹo của dì Tiền:
“Chị chủ Lâm tụi tôi sắp đi rồi, qua miền Nam sống với con, trông cháu giúp nó. Chuyện khiến tôi ân hận nhất trong đời, chính là hôm đó ở bếp ăn, tôi hùa theo người ta mà nói năng bậy bạ. Chị là người tốt, là do tụi tôi không có phúc. Chúc chị năm mới vui vẻ, cả đời bình an.”
Tôi nhìn tờ giấy, mắt bỗng trở nên mờ mịt.
Ngoài cửa sổ, bất ngờ bừng lên một chùm pháo hoa rực rỡ, từng bông, từng bông, soi sáng cả bầu trời đêm.
Năm mới… đến rồi.
Công việc của phòng mạt chược còn tốt hơn tôi tưởng.
Nhất là dịp Tết, con cháu về quê, họ hàng tụ họp, chỗ ngồi không đủ mà khách vẫn xếp hàng.
Tiểu Trương – trợ lý của tôi – đưa tôi báo cáo tài chính tháng trước, cười tươi như hoa:
“Chị Lâm ơi, tháng rồi lời ròng hơn ba vạn tệ đó! Còn hơn em đi làm văn phòng mấy năm trời!”
Tôi mỉm cười, ký tên:
“Tháng này, phát thưởng Tết gấp đôi nhé.”
“Dạ! Cảm ơn chị Lâm!”
Cậu ấy reo lên một tiếng, cầm báo cáo rời đi.
Điện thoại tôi đổ chuông – là luật sư của tôi.
“Chị Lâm bản án sơ thẩm vụ Tề Mạn có rồi.”
“Kết quả thế nào?”
“Tòa tuyên buộc cô ta phải đăng công khai thư xin lỗi trên tất cả nền tảng mạng xã hội, ghim bài ít nhất 30 ngày, và bồi thường thiệt hại tinh thần cũng như tổn thất kinh tế gián tiếp cho chị – tổng cộng 150.000 tệ.”
“Cô ta chấp nhận không?”
“Luật sư của bên đó kháng cáo tại chỗ, nhưng cũng chỉ vô ích. Chứng cứ đầy đủ, sự thật rõ ràng. Tòa phúc thẩm chỉ có thể giữ nguyên án cũ.”
“Biết rồi. Cứ theo tới cùng.”
“Ngoài ra, ông nội cô ta – ông Cảnh – cũng bị công an xử phạt hành chính 5 ngày tạm giam và 500 tệ tiền phạt vì phát tán thông tin sai sự thật trên mạng.”
“Ừ.”
Tôi cúp máy, trong lòng chẳng có cảm xúc gì.
Tất cả kết quả đó, đều đã nằm trong dự liệu của tôi.
Kẻ làm ác – phải trả giá.
Đó là quy luật.
Hoàng hôn buông xuống, tôi đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn xuống vườn hoa dưới lầu, nơi vài cụ già đang tản bộ.
Không còn bếp ăn, cuộc sống của họ dường như cũng chẳng khác trước là bao.
Vẫn đi chợ, nấu ăn, phàn nàn, cãi vã.
Ngày tháng vẫn trôi như thế.
Chỉ là thỉnh thoảng, có người khi ngang qua phòng mạt chược náo nhiệt, sẽ dừng lại một chút, nhìn vào bên trong, rồi khẽ thở dài một tiếng.
Tôi biết, thứ họ đánh mất, không chỉ là một bữa cơm năm hào.
Mà là một thứ hạnh phúc từng được đối đãi bằng thiện ý dịu dàng, nhưng lại bị chính tay họ làm vỡ nát – một loại hạnh phúc xa xỉ.
Và tôi… cuối cùng cũng hiểu ra một điều:
Lòng tốt của tôi, rất đắt.
Từ nay về sau, chỉ dành cho những người xứng đáng.
(Hoàn)