Chương 19 - Gỉe Rách Thì Nên Vứt
Nếu không phải hắn thường xuyên mở khóa thì hắn cũng sẽ không quên khóa lại rồi tình cờ bị tôi mở ra.
Nào có trùng hợp gì đâu, tất cả đều đã được định sẵn từ ngày hắn ngoại tình rồi.
Cuối cùng, tôi đặt một chiếc bàn làm việc sang trọng khác.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ Khương Trì mà thôi.
…
Ngày hôm sau, lúc trở về Khương Trì có vẻ khá mệt mỏi, vừa nhìn đã biết hắn bị sắc đẹp đào rỗng thân thể.
Hắn vừa mới chuẩn bị trở về phòng khách nghỉ ngơi, tôi ra vẻ thần bí tiến lên nói cho hắn biết một tin vui.
Không đợi hắn kịp phản ứng lại, tôi đã mở cửa phòng làm việc, chỉ cho hắn thấy chiếc bàn làm việc mới mua.
“Anh vui không? Đây là quà tặng kỷ niệm mười năm chúng ta kết hôn đó, em còn nhận được một cái ghế mát xa, rất thoải mái nữa.”
Nói xong, tôi sợ buổi triển lãm chưa đủ toàn diện, còn bật điều khiển từ xa của chiếc ghế mát xa lên.
“Trần Đình, cái bàn cũ đâu?”
Trong tiếng ghế mát xa ong ong, sắc mặt Khương Trì nhanh chóng đen xuống.
“Em tặng bàn đó cho bố rồi, anh cũng biết mà, gần đây ông mê thư pháp lắm, đang thiếu một cái bàn gỗ để ngồi viết cho tiện.” Tôi cười nói.
“Sao em cho mà không hỏi ý anh… trong ngăn bàn đó còn có giấy tờ quan trọng của anh, em mau đòi lại đi!”
Khương Trì tức giận đến nỗi nói năng không trọn vẹn, tôi đứng ở bên cạnh có thể nhìn thấy hắn đang siết chặt nắm tay.
Ai da, tức giận rồi ư, cái gọi là giấy tờ quan trọng chẳng phải là quyển nhật ký kia và giấy vay nợ của Tô Văn sao.
Không phải hắn nói đấy là chân ái của cuộc đời sao? Sao chân ái của cuộc đời hắn lại gửi giấy vay nợ cho hắn chứ. Đừng nói là giấy vay nợ là màu hồng nhạt, còn có dấu môi đấy nhá.
“Anh tức tối cái gì thế, cái bàn kia của anh đã bị khóa chặt, còn ai trộm được giấy tờ của anh nữa? Hay là anh đưa chìa khóa cho em đi, để mai em đến nhà bố lấy về cho anh?”
Tôi đoán chắc hắn không dám đưa chìa khóa cho tôi, dù sao hắn không thể để người khác thấy đồ trong ngăn kéo được.
“Bằng không anh tự đi lấy cũng được, em đỡ phải đi lại.” Nói xong, tôi tủi thân ngả mình vào ghế mát xa. Chiếc ghế đắt tiền này quả thật rất thoải mái, còn có chức năng làm ấm.
Giờ tôi cứ nằm đây tận hưởng cái ghế mát xa này thôi, hắn có nói gì đi nữa thì tôi chẳng sợ, vì dù sao người vội vàng cũng không phải tôi.
11.
Khương Trì thấy tôi không phối hợp, quay đầu đi ra ngoài gọi điện thoại cho bố tôi.
“Loảng xoảng!”
Không quá mấy phút sau, bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng sập cửa, từ khe cửa tôi nhìn thấy Khương Trì nổi giận đùng đùng đạp lên cửa phòng ngủ.
Không cần hỏi, chắc chắn là hắn chẳng ăn được bố tôi rồi.
Bố tôi vốn canh cánh trong lòng chuyện Khương Trì vắng mặt ở tiệc mừng thọ, tôi còn đặc biệt dặn dò bố trước, Khương Trì thành công mới là lạ.
Tóm lại, bất luận Khương Trì nói như thế nào thì bố tôi chỉ cần nói mình rất thích cái bàn này.
Hắn có thể tới lấy tập giấy tờ trong bàn đi nhưng phải trực tiếp chỉ rõ, đỡ cho về sau lại thấy thiếu cái gì đến bắt đền bố tôi.
Nếu Khương Trì cứ kiên trì đòi lại cái bàn thì bố tôi sẽ lập tức hóa thân thành bố vợ bị con rể làm tổn thương, mà trái tim bố vợ đã bị tổn thương thì chẳng cần nghĩ đến việc đổi nhà làm gì.
Đương nhiên Khương Trì sẽ không dám làm rõ chuyện giấy tờ trước mặt bố tôi, cũng không nói gì tới cuốn nhật ký hay tờ giấy vay nợ in đầy dấu môi kia, có đánh chết Khương Trì thì hắn cũng không dám lôi mấy món đồ đó ra trước mặt bố tôi.