Chương 6 - Giày Vò

Thường thường, nàng sẽ ngủ dậy rất muộn, nàng hứng thú với cây cỏ và đồ ăn.

Diệp Hầu thấy, nhưng tùy ý nàng.

Có lúc, Mộc Miên sẽ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ cả ngày.

 

Nàng không hiểu, hắn biết nàng là công chúa tiền triều nhưng vẫn để nàng ở cạnh bên mình như hình với bóng.

 

Phải chăng, hắn quá tin tưởng vào bản thân đã hoàn toàn khống chế được nàng, hay là hắn cho rằng nàng bây giờ hoàn toàn là phế vật, nên không cần đề phòng?

 

Nghĩ mãi không ra, nàng liền dứt khoát không quan tâm nữa.

Lâu dần, nàng học cách để bản thân trở nên trì độn, để không nhớ lại về quá khứ.

 

Không phải vì nàng tham luyến danh xưng công chúa, cũng chẳng phải nàng tiếc nuối cho vinh quanh của gia tộc.

 

Chỉ là, nàng sợ hãi khi nghĩ đến bản thân đang vô tư dẫm lên xác của cha mẹ, của huynh đệ, của tộc nhân mà sống những ngày nhàn hạ bên chính kẻ đã g.i.ế.c bọn họ.

 

Nàng sợ bản thân một khi nhớ lại sẽ nhớ về hận thù, sẽ bị nỗi dằn vặt gặm nhấm tâm hồn, hành hạ nàng đến chết.

 

Nhưng nàng lại không thể chết.

Sống lười biếng lâu ngày, dần dần đầu óc nàng đã dần trở nên chây lì.

 

Nàng là một người câm, Diệp Hầu lại không thích nói chuyện.

 

Hai người bên nhau, nhìn qua lại có vẻ khá hòa hợp.

 

Ngày ngày nàng vẫn làm những gì mình muốn, ăn những gì mình thích.

 

Cuộc sống trôi qua tuy hơi tẻ nhạt, nhưng cũng rất tự tại.

 

Diệp Hầu hình như cũng không bài xích cuộc sống như vậy.

 

Ở chung lâu ngày, Mộc Miên cũng biết được một vài bí mật của hắn.

 

Ví như, nàng từng nghĩ hắn là một kẻ khô khan, vậy mà hắn cũng thích ăn đồ ngọt.

 

Mỗi lần hắn thấy nàng ăn điểm tâm ngọt thì đều sẽ cầm vài miếng lên nếm thử.

Ví như, hắn rất sợ nước mắt của nữ nhân. Mỗi lần hắn tức giận làm nàng sợ hãi chỉ cần nàng rơi nước mắt, hắn ngay lập tức sẽ hòa hoãn lại. Có lúc, hắn còn luống cuống tay chân.

 

Mộc Miên sau khi phát hiện ra điều này đã rất đắc ý, nàng liền dùng cách đó để đối phó với sự vui giận bất chợt của Diệp Hầu.

 

Đến năm Nguyên Vũ thứ mười hai.

 

Cuộc sống của hai người thoạt nhìn vẫn trôi qua thật bình đạm.

 

Mặc cho Diệp Hậu ở bên ngoài đối phó triều thần cùng sự vụ thế nào, khi bước vào Thừa Càn điện, hắn cùng Mộc Miên lại giống như những đôi vợ chồng bình thường khác.

 

Hai kẻ yêu nhau, nhưng không hề biết rõ lòng mình. Chỉ mơ hồ ở cạnh nhau, nếu hai người cứ như vậy đến cuối đời, như vậy có lẽ cũng là một loại một may mắn.

 

Thế nhưng, ngày vui chẳng kéo dài, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, kéo tất cả đi theo một hướng khác.

 

Một nữ hầu lớn tuổi được âm thầm đưa tới Thừa Càn điện, Mộc Miên lướt qua thấy nàng ta rất quen mắt, nhưng nàng không để ý nhiều.

Vào một đêm nọ, khi Diệp Hầu bận sự vụ không trở lại, nữ hầu kia lén lút đi vào tẩm cung của Mộc Miên.

 

Vừa đi vào, nàng ta đã quỳ xuống ôm chân của Mộc Miên.

 

Lúc này, Mộc Miên mới nhìn rõ khuôn mặt của nữ hầu kia, nàng ta vậy mà chính là Thúy Châu - nữ hầu thân cận năm xưa của nàng.

 

Chưa kịp đợi nàng vui mừng khi gặp lại Thúy Châu thì nàng ta đã vừa khóc nức nở vừa nói.

 

"Công chúa, người không thể quên mối thù của gia tộc được, Diệp Hầu đã g.i.ế.c ngũ hoàng tử rồi. Ngoài người ra, hắn không tha cho bất cứ ai trong hoàng tộc họ Tống. 

Công chúa người không thể cứ như vậy mà ở bên kẻ cạnh kẻ thù của mình..."

Mộc Miên c.h.ế.t lặng, nàng đã không thể nghe được những lời nói phía sau của Thúy Châu.