Chương 5 - Giày Vò
Trong một căn lều khác, Diệp Hầu đang ngủ, hơi thở của hắn liên tục ngắt quãng và nặng nề.
Hắn ngủ có vẻ không được an ổn.
Trong giấc mơ của hắn, vậy mà chỉ có duy nhất hình ảnh về Mộc Miên mà thôi.
Hình ảnh khi nàng ấy đắc ý nhất, được vua Minh cưng chiều bế trên tay từ trên cao nhìn xuống.
Hình ảnh ngày ấy nàng cập kê, nàng ngồi trên cao len lén nhìn hắn.
Nàng thật ngây thơ, nàng nghĩ bản thân nhìn hắn lộ liễu như vậy sẽ không ai nhận ra hay sao?
Hắn nhìn thấy lúc nàng đứng bên hồ sen, mặt đỏ bừng vì xấu hổ mà ném khăn tay đi.
Cho đến khi, vua Minh bị bắt giết, nàng ấy thất thế, chật vật và khóc vì buồn khổ.
Mỗi một trạng thái của nàng, Diệp Hầu đều đã từng nhìn thấy hết thảy.
Những hình ảnh về nàng luôn lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong giấc mơ của hắn.
Có lẽ, hắn đã nghĩ về nàng ấy vô số lần, thế nên trong giấc mơ của hắn, luôn xuất hiện hình ảnh về nàng.
Từ đầu đến cuối chỉ có nàng.
Đột nhiên, giấc mơ thay đổi, hắn thấy lại dáng vẻ thê thảm đã gần như sắp sửa tan biến của nàng ngày ấy, hắn từ trong mơ sợ hãi bật dậy đưa tay ôm ngực.
Hắn nhận ra mồ hôi trên người đã chảy ra sướt sũng cả vạt áo.
Nhìn ra bên nhoài thấy trời đã sáng, Diệp Hầu dứt khoát bật dậy đi ra ngoài.
***
Một năm sau đó.
Diệp Hầu giành thắng lợi liên tiếp, đã thống nhất giang sơn nước Yến.
Giờ cũng không còn ai gọi hắn là Hiền vương nữa. Thay vào đó, người ta gọi hắn là Nguyên Vũ đế.
Năm Nguyên Vũ thứ nhất.
Hắn đã dọn dẹp được tất cả tàn dư của tiền triều.
Cuối cùng hắn cũng bước được lên ngôi vị hoàng đế một cách danh chính ngôn thuận, quốc gia đổi tên thành Hoàng Triều quốc.
Mộc Miên sau đêm hôm đó được hắn để lại Thương Châu, cho người canh chừng nghiêm ngặt.
Ngày trở lại hoàng cung, hắn cho người bí mật đưa nàng trở về kinh thành.
Em trai của nàng, Tống Đình hắn vẫn để lại Thương Châu, cho người âm thầm giám sát.
Diệp Hầu lại thay đổi thân phận cho nàng, từ một đích công chúa tiền triều đổi thành nữ nhi của một quan nha nho nhỏ, vẫn lấy tên Mộc Miên.
Hắn để nàng mang thân phận Mộc Miên ở bên cạnh mình.
Mộc Miên trở lại nhà cũ mà bồi hồi. Hoàng cung vẫn là hoàng cung đó, chỉ đổi một vị chủ nhân khác mà thôi.
Nàng từ chủ nhân trở thành thành khách nhân, từ đích công chúa cao quý trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lầu son.
Nàng vẫn là nàng nhưng cũng không còn là nàng nữa.
Thời gian trôi qua, hai năm sau đó.
Năm Nguyên Vũ thứ ba.
Triều thần đồng loạt dâng tấu, nói hoàng đế mãi chưa có người nối dõi, khó làm yên lòng dân, họ yêu cầu Diệp Hầu tuyển phi, lập hậu.
Hắn vừa hạ triều liền đen mặt đi tìm Mộc Miên.
Thế nhưng, hắn chỉ đứng từ xa nhìn nàng rồi lặng lẽ rời khỏi.
Mấy tháng sau, rất nhiều mỹ nữ được tuyển vào cung, được ban phân vị. Duy chỉ có ngôi vị hoàng hậu vẫn để trống.
Người trong cung cũng càng lúc càng nhiều.
Mộc Miên từ lúc được đưa trở về vẫn luôn ở cùng Thừa Càn điện với Diệp Hầu.
Thế nhưng, nàng lại không có phân vị, cũng không có một nghi thức nào để nàng chính thức trở thành nữ nhân của hắn. Thân phận của nàng cũng trở nên khó hiểu.
Người trong cung nói nàng là nữ quan thân cận nhất bên cạnh hoàng đế, là tri kỷ của hắn, nhưng ai cũng nhìn ra nàng có cuộc sống như một cung phi, hơn nữa còn là một cung phi rất được sủng ái.
Ngoài cung nhân hầu hạ hai người, không một cung phi hay triều thần nào được đến gần Thừa Càn điện.
Mộc Miên không hề hay biết, bên ngoài đang âm thầm phỏng đoán thân phận của nàng cực kì sôi nổi, nàng chỉ làm theo ước định năm đó, lặng lẽ ở cùng Diệp Hầu từ tháng này qua năm nọ.
Dần dần, cũng không còn ai cảm thấy lạ lẫm chuyện hoàng đế giấu người trong Thừa Càn điện nữa.
Mộc Miên sống trong chiếc lồng giam cực lớn này rất an phận.
Nàng càng ngày càng cảm thấy bản thân trở nên lười biếng.
Diệp Hầu nghe nói nàng yêu đàn, hắn cho người đem tới rất nhiều đàn quý, nhưng Mộc Miên chưa bao giờ đụng tới.