Chương 3 - Giày Vò

Những tiểu thư, quý nữ khắp kinh thành đều len lén hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía hắn.

Nàng cũng không ngoại lệ, muốn nhìn hắn, nhưng lại sợ bị người bắt gặp liền ngượng ngùng cúi đầu, hai tai đỏ ửng, đôi má nóng bừng. 

Trong lòng nàng đột nhiên xao động một cách khó hiểu, tim nàng như một dòng ấm áp khe khẽ len lỏi vào tận nơi sâu thẳm.

Ba năm, nàng gặp hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hình ảnh của hắn lại có thể hiện lên một cách rõ ràng trong tâm trí.

Vừa xót xa, vừa ngọt ngào.

Nàng lấy hết can đảm, cũng bắt trước người khác, lén thêu khăn tay tặng cho hắn bày tỏ tâm ý.

Thế nhưng, hắn gặp nàng bên hồ sen, không do dự lấy khăn ra trả cho nàng. Hắn nói.

"Ta chí ở nơi xa, muốn xông pha bên ngoài, thích vùng vẫy sông cao biển lớn, thứ cho ta không thể đáp lại tình cảm của công chúa."

Mặt nàng đột nhiên bỏng dát, vừa nhục nhã vừa xấu hổ mà ném luôn chiếc khăn tay kia xuống hồ.

Lúc này, Mộc Miên mới bàng hoàng nhận ra, nàng ngây thơ đến mức nào.

Hắn và nàng là hai thế giới, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội với hắn.

Phò mã sẽ không thể tham gia chính sự, vậy nên thân phận của nàng chỉ có thể lấy một người thích an phận thủ thường.

Nam tử đầu đội trời chân đạp đất như Diệp Hầu là kẻ mà nàng mãi mãi chẳng thể với tới được.

Mộc Miên hôn mê đến nửa ngày mới tỉnh lại, lúc này đã là nửa đêm. 

Nàng thấy bản thân đang nằm trong một căn lều căng bạt trắng, toàn thân được bao bọc bằng chăn đệm ấm áp, khuôn mặt nàng hiện lên sự mê mang.

Ánh sáng bên trong lều chỉ được phát ra từ một chiếc đèn lồng nhỏ đặt trong góc lều, không gian thiếu ánh sáng có chút mờ ảo.

Một nơi xa lạ, Mộc Miên nhìn quanh liền cảm thấy bất an.

Nàng hơi cử động người một chút, một cơn đau nhức từ lòng bàn chân truyền đến khiến nàng theo bản năng khẽ kêu lên.

Cơn đau cũng giúp nàng thanh tỉnh hơn không ít.

Lúc này, nàng mới phát giác được trên người không còn cảm giác nhớp nháp và bẩn thỉu của mấy ngày trước.

Hiển nhiên, thân thể đã được lau rửa sạch sẽ, trên người cũng đã được thay bằng một bộ trang phục mới, vết thương của nàng cũng đã được xử lý tốt.

Đang lúc Mộc Miên còn đang mê mang thì bên ngoài có một bàn tay nhẹ nhàng kéo cửa lều bước vào.

Nàng giật mình quay đầu nhìn lại, vừa nhìn liền sững sờ c.h.ế.t lặng.

Diệp Hầu bước vào, bộ khôi giáp trên người còn mang theo hơi lạnh của sương giá bên ngoài khiến khí chất của hắn càng thêm âm u.

Hắn nhìn về phía Mộc Miên, thấy nàng đã tỉnh liền nở một nụ cười như có như không.

Sau đó, hắn sải từng bước dài tiến đến, chỉ vài bước chân đã tới cạnh giường.

Vẻ mặt của Mộc Miên lúc này không biết là đang sợ hãi hay tức giận.

Nàng cúi mặt giấu đi bất an nơi đáy mắt, hàng mi run run, hai tay nắm chặt cổ áo.

Diệp Hầu nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu. Sau đó, hắn bất ngờ nắm lấy cằm nàng bắt ép nàng phải ngẩng lên.

Hắn cảm thấy bản thân như một con sói hung ác đang chơi đùa với một con mồi nhỏ bé.

Nghĩ vậy, hắn lại gần thêm một bước, sau đó nói ra một câu khiến Mộc Miên gần như sụp đổ.

"Vị hôn phu của nàng, Trịnh Tô đã bán nàng cho ta để đổi lấy vinh quang một lần nữa cho họ Trịnh. Haha, Mộc Miên, nàng thấy sao?"

Đôi môi nàng run rẩy, hai mắt xinh đẹp tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngả ngớn của Diệp Hầu.

Hắn nhìn thấy nàng như vậy, mắt tối sầm.

"Ánh mắt của vua Minh cũng thật không tốt nhỉ. Vậy nên ông ta mới chọn cho công chúa duy nhất của mình một phò mã tốt như Trịnh Tô."

Dừng lại một chút, đôi mắt của Diệp Hầu vẫn chưa từng rời khỏi Mộc Miên, hắn cảm nhận được cả cơ thể nàng đang run lên khe khẽ.

Hai người đối mặt, Diệp Hầu bật cười tà ác.

"Không cần nhìn ta như vậy, là ông ta không có mắt, là Trịnh Tô phụ nàng, không phải ta."

"Còn nữa, em trai của nàng còn ở trong tay ta, muốn hắn được sống thì nàng nên ngoan ngoãn."

Vừa nói hắn lại càng tiến sát vào người nàng. Mùi hương thiếu nữ vướng vít trong không khí khiến yết hầu Diệp Hầu hơi động.

Mộc Miên thật sự tức giận, hai tay đã nắm chặt thành quyền.

Nàng rất muốn nói gì đó, nhưng đôi môi lại không thể bật ra được một chữ.

Hơi thở cũng như bị ai đó rút sạch, trong tim đau đớn.