Chương 2 - Giày Vò

Chỉ mới mấy ngày trước, nàng vẫn là công chúa cao cao tại thượng, hôm nay lại đi đến bước đường này.

Mộc Miên cay đắng nắm chặt tay, thế nhưng nàng biết nếu bây giờ không chạy thì sự hi sinh của Thúy Châu sẽ thành vô nghĩa.

Nghĩ đến đây, nàng tỉnh táo lại đôi chút, cố nén lại đau xót mà dùng hết sức bình sinh chật vật chạy về hướng ngược lại với Thúy Châu.

Mộc Miên không nhớ được bản thân đã chạy bao lâu, thân thể nàng kiệt quệ đến rã rời, chân đau như bị kim đâm, nhưng tiếng vó ngựa đuổi g.i.ế.c đằng sau đã không còn nghe thấy nữa. 

Đi thêm một đoạn, rốt cuộc nàng đã ra khỏi khu rừng, thấy được đường lớn.

Cảm giác đói và mệt mỏi quá mức khiến hai chân nàng bủn rủn, tai ù đi, mắt cũng đã bắt đầu xuất hiện ảo giác. 

Nhìn xung quanh, đi lại trên đường đều là những nạn dân. Ai nấy nhìn nhau đều mang vẻ cảnh giác.

Mộc Miên một thân rách rưới, nên cũng không khiến người chú ý.

Đột nhiên, phía trước có một đám quân lính đang hộ tống một nam tử cưỡi ngựa phóng tới. 

Mộc Miên nghe thấy tiếng ai đó quát.

"Tất cả dẹp đường, Diệp tướng quân đến..."

Nàng sợ hãi lén lút trốn vào trong đám người.

Thế nhưng, người tới giống như đến để tìm nàng.

Đôi mắt nam tử trên lưng ngựa chính xác khóa chặt Mộc Miên trong đám đông, nạn dân xung quanh sợ hãi tản ra, dè dặt rẽ một con đường thẳng tới chỗ nàng.

Hắn xuống ngựa, sải từng bước dài đi tới.

Mí mắt Mộc Miên đã nặng trịch, nàng cố gắng cũng không thể nhìn rõ được người đang tiến đến.

Cả người nàng lảo đảo, ngay lúc nàng thật sự sắp ngã khuỵu xuống, thì bóng dáng kia vừa kịp tiến đến, đỡ lấy nàng.

Sức cùng lực kiệt, Mộc Miên ngã xuống rơi vào một khuôn n.g.ự.c rộng lớn.

Khôi giáp lạnh lẽo áp vào người khiến Mộc Miên trong vô thức rùng mình.

Kẻ tới là một nam tử tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi tư, dáng người hắn cao lớn anh tuấn, khuôn mặt đẹp đẽ tựa tạc, mày kiếm hiên ngang, khí khái anh hùng. 

Ánh mắt hắn sắc bén, người đầy sát khí của kẻ thường xuyên l.i.ế.m m.á.u trên chiến trường, tỏa ra khí thế khiến người sợ hãi. 

Hắn chính là Hiền Vương, vương gia khác họ của tiền triều - Diệp Hầu.

Hắn cũng chính là kẻ đứng đầu phản quân, lật đổ triều đại của nhà họ Tống.

Hiển nhiên, hắn không phải là người mà Mộc Miên muốn nhìn thấy lúc này.

Diệp Hầu không quan tâm kẻ khác, cũng không để ý Mộc Miên có nguyện ý hay không, hắn trực tiếp bế nàng lên ngựa rồi mang theo quân lính rời đi.

Đoàn người vừa đi khỏi, một nam tử dáng vẻ thư sinh gầy yếu cách đó không xa cũng vừa thúc ngựa chạy tới.

Khuôn mặt kẻ này vẫn giữ nét bình thản, chỉ là bàn tay giấu dưới tay áo rộng đã nắm chặt thành quyền.

Hắn nhìn về phía Diệp Hầu đang ôm Mộc Miên rời đi, đáy mắt tối lại, thì thào nói ra một câu giống như cố kìm nén sự bất lực.

"Miên Miên, thật xin lỗi."

Cứ thế, hắn đứng lặng trong gió lớn, cho đến khi cả đám người khuất bóng mới nặng nề quay người trở lại.

***

Diệp Hầu đưa Mộc Miên về doanh trại.

Hắn đặt nàng xuống giường lớn trải thảm lông, bàn tay nhẹ nhàng vén những sợ tóc tán loạn trên khuôn mặt nàng, hắn làm rất nhẹ, giống như sợ bàn tay đầy chai sạn của mình sẽ vô tình làm nàng đau. 

Hắn nhìn vẻ thê thảm của nàng, trong mắt kìm nén một thứ tình cảm khó nói.

Diệp Hầu phân phó y nữ khám cho nàng, xác định không có gì đáng ngại rồi thở ra một hơi quay người phân phó.

"Tìm hai nữ hầu đến đây." 

Thuộc hạ bên ngoài nghe lệnh lập tức đi tìm người.

Đến nửa đêm, trong lều chỉ còn lại Mộc Miên đang hôn mê. Sau khi được lau rửa qua, mỹ nhân trên giường đã lộ ra một dung nhan tuyệt sắc.

Mộc Miên mơ màng, khuôn mày xinh đẹp nhíu chặt, từng hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Nàng nhìn thấy hoàng cung xa hoa, nhìn thấy phụ hoàng bị rượu và nữ nhân làm cho kiệt quệ. 

Nàng thấy mẫu hậu ngồi trong tẩm cung, khuôn mặt buồn tủi lặng lẽ lau nước mắt.

Nàng cũng thấy đôi tay mình vì cố chấp học cầm kiếm mà bật cả một mảnh da, nhưng miệng cố chấp vẫn không rên một lời.

Nàng thấy cả vị hôn phu của nàng, Trịnh Tô.

Cuối cùng, nàng thấy bản thân ngồi trong một bữa tiệc xa hoa, từ trên cao nhìn xuống một nam tử tuấn tú đang đứng giữa cung điện.

 

Nam tử đứng giữa đám quần thần đông đúc, lại có thể khiến nàng vừa liếc đã có thể nhìn ra khác biệt.

Ánh mắt hắn rất sáng, chứa những hoài bão lớn lao, chứa những điều mà nàng chỉ vừa nhìn liền có thể thấy, nhưng lại chẳng thể hiểu được, ánh mắt ấy như chứa cả một bầu trời đầy sao, vừa sáng ngời vừa rộng lớn.

Lần đầu tiên nàng gặp hắn, thế nhưng hình ảnh về hắn lại có thể khắc sâu tận linh hồn của nàng.

Hắn là ai? Nàng không biết, nàng tò mò nhưng lại ngượng ngùng không dám dò hỏi.

Sau đó, Mộc Miên biết được hắn là Hiền vương vừa từ chiến trường đem theo chiến công hiển hách trở về. 

Là Hiền vương mà người người kính ngưỡng, là nam tử anh hùng trong quyển thoại bản mà nàng đang giấu dưới giường kia.