Chương 7 - Giây Phút Cuối Cùng Của Nữ Phụ
Tối hơn bảy giờ, tôi lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà.
Hành lang vắng lặng.
Mở cửa ra, đèn phòng khách vẫn sáng.
Tang Dĩ đang ngồi trước bàn trà nhỏ, trước mặt là quyển tập tô màu, chăm chú tô vẽ.
Nghe tiếng cửa mở, con bé chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi cúi đầu tô tiếp.
“Bà Lý đưa con về hả?” Tôi thay giày.
“Ừm.” Giọng con bé lí nhí.
“Có cảm ơn bà chưa?”
“…Ừm.”
Tôi đặt túi xuống, chuẩn bị vào bếp làm đại cái gì đó ăn tối.
Đi ngang qua chỗ nó, vô tình liếc nhìn quyển tập.
Nó vẽ một bé gái mặc váy xinh, bên cạnh có nhiều con vật nhỏ, phía xa là một căn nhà lớn màu vàng rực rỡ.
Trước cổng nhà, có hai người lớn — một cao một thấp — đang nắm tay nhau.
Nét vẽ còn vụng về, nhưng màu sắc tươi sáng.
Có lẽ cảm giác được tôi đang nhìn, con bé lập tức gập tập lại, che đi.
Tôi không nói gì, đi thẳng vào bếp.
Vừa mở tủ lạnh, điện thoại reo. Là bà Lý.
“Cháu Giang à, về rồi chứ?” Giọng bà hơi ngập ngừng.
“Có chuyện này… bà phải nói với cháu một tiếng.”
Tim tôi đập thình một cái.
“Có chuyện gì vậy bà?”
“Chiều nay khi bé Dĩ chơi ở nhà bà… cái ví bà để trên kệ tivi bị mất hai trăm nghìn.”
Giọng bà rất khó xử.
“Bà vốn không định nói đâu, trẻ con mà… nhưng đây là tiền ông nhà bà phải dùng để tái khám ngày mai…”
Một tiếng “oong” vang lên trong đầu tôi, máu như dồn hết lên não.
Cửa bếp, Tang Dĩ không biết từ lúc nào đã đứng ở đó, hai tay bám vào khung cửa, mặt trắng bệch, mắt mở to nhìn tôi đầy hoảng sợ.
“Bà Lý,” tôi cố giữ bình tĩnh, “bà chắc chứ? Có thể bà để nhầm đâu đó không?”
“Không thể đâu. Bà đi chợ về, còn nhớ rõ là bỏ đúng hai trăm tiền chẵn vào ví, kéo khoá lại.
Sau đó chỉ có bé Dĩ ở phòng khách xem tivi, bà vào bếp nấu ăn.
Lúc ra thì ví bị mở khoá, tiền mất rồi…”
Bà Lý thở dài.
“Cháu Giang, bà không có ý trách con bé, nhưng… số tiền này thì…”
“Dạ bà đừng lo. Để cháu đưa con bé qua ngay.”
Tôi cúp máy.
Không gian trong bếp như chết lặng.
Chỉ còn tiếng máy nén tủ lạnh kêu “ù ù” đều đều.
Tôi quay người lại, nhìn Tang Dĩ đang đứng ở cửa.
Con bé đứng như bị đóng đinh, thân hình nhỏ bé run lên nhè nhẹ, môi run rẩy như muốn nói gì đó mà không nói được, ánh mắt liên tục lảng tránh.
“Tang Dĩ.” Tôi cất tiếng, giọng không lớn, nhưng lạnh như đá.
“Tiền của bà Lý, có phải con lấy không?”
“Không… không phải!”
Con bé lắc đầu điên cuồng, giọng the thé, lẫn nước mắt:
“Không phải con! Con không lấy!”
“Nhìn vào mắt mẹ mà nói.” Tôi bước lại gần.
Bị ép ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm thẳng vào tôi, nước mắt trào ra, nhưng vẫn gồng lên:
“Không phải con! Mẹ vu oan cho con! Mẹ xấu lắm!”
“Ví bị mở khoá, chỉ có con ở phòng khách. Tiền không cánh mà bay được à?”
“Bay được! Không phải con!”
Nó gào lên, hoàn toàn mất kiểm soát.
“Mẹ không tin con! Lúc nào cũng tin người ngoài! Mẹ là mẹ tồi! Con muốn gặp ba! Con sẽ méc ba!”
Lại bài cũ.
Cơn giận và thất vọng quấn chặt lấy tim tôi như dây leo.
Tôi túm lấy tay nó, lôi ra khỏi bếp.
“Mẹ làm gì! Buông ra! Mẹ ác lắm! Thả con ra!”
Nó la hét vùng vẫy, chân đá loạn xạ.
Tôi mạnh hơn nó rất nhiều, kéo thẳng ra giữa phòng khách, chỉ vào cái sofa cũ.
“Quỳ xuống.”
Con bé sững sờ, tiếng khóc nghẹn lại.
Nó nhìn tôi như không tin vào tai mình:
“Mẹ… mẹ nói gì cơ?”
“Mẹ bảo con quỳ xuống!”
Tôi gằn giọng, ngực phập phồng.
Tôi phải cho nó một bài học.
Ăn cắp nói dối, đổ tội — những thứ đó là giới hạn tôi không thể tha thứ.
“Không! Con không quỳ! Tại sao con phải quỳ!”
Nó phản kháng dữ dội như con sư tử con, cố đẩy tôi ra.
“Mẹ không phải ba con! Mẹ không có quyền quản con! Đồ đàn bà độc ác! Đồ ăn cắp!”
“Bởi vì mẹ là mẹ con!”
Tôi giữ chặt tay nó, ép đầu gối nó xuống sàn trước ghế sofa.
“Lấy tiền, nói dối, đổ lỗi — Tang Dĩ! Ai dạy con thế hả?!”
“Con không có! Mẹ thả con ra! Aaaaa!”
Nó vùng vẫy kịch liệt, khóc đến xé tim xé ruột.
“Cứu con với! Có người đánh con! Cứu con với!”
Tiếng gào thét vang vọng trong căn phòng nhỏ hẹp, sắc nhọn đến nhức tai.
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng cửa đối diện mở hé…
Nhưng tôi không buông tay.
Tôi biết, nếu lúc này mềm lòng, tức là đang dung túng cho con trượt dài vào vực thẳm.
“Tiền đâu? Lấy ra đây!” Tôi quát lớn.
“Con không có! Con không lấy! Mẹ buông ra! Con sắp chết rồi!”
Nó khóc đến mức gần như ngạt thở, gương mặt đỏ bừng, nước mũi nước mắt tèm nhem, tóc tai rối bời, trông vô cùng thảm hại.
“Không thừa nhận, thì cứ quỳ đó cho đến khi nhận lỗi.”
Tôi buông tay, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt, không cho nó đứng dậy.
Nó ngồi bệt xuống đất, khóc đến run rẩy cả người, thở không ra hơi, hai tay siết chặt lấy vạt áo, trong mắt tràn đầy căm giận lẫn sợ hãi.
Thời gian trôi từng phút từng giây.
Tiếng khóc từ to dần chuyển thành những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Phòng khách chỉ còn lại âm thanh sụt sịt của nó và tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường.
Không biết đã bao lâu — đến mức chân tôi cũng tê cứng — thì tiếng khóc ngừng hẳn.
Nó cúi đầu, tóc rũ che gần hết mặt, vai vẫn khẽ run.
“…Ở… dưới gối con…”
Nó bất ngờ lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu, nghèn nghẹt vì khóc nhiều, đầy tuyệt vọng.
Tôi xoay người bước vào phòng ngủ nhỏ.
Lật chiếc gối lên.
Hai tờ tiền màu đỏ, nhăn nhúm, được ép phẳng lì bên dưới.