Chương 7 - Giấc Mơ Đổi Mặt
“Nghe nói Hoài Tu bắt được lâu chủ Điểm Trang Lâu, không ngờ là ngươi… Ngươi… ngươi có nói gì về ta trước mặt hắn không?”
Hôm nay e rằng nữ nhân này tới là để diệt khẩu.
Ta thử giải thích:
“Diệp tiểu thư, Điểm Trang Lâu có quy củ, tuyệt không tiết lộ chuyện khách cho người ngoài. Ta chưa từng nói nửa câu về ngươi trước mặt Vĩnh An hầu.”
Nhưng hiển nhiên nàng không nghe lọt tai.
Ánh mắt nàng lóe lên tia âm độc, giọng lạnh lẽo:
“Chỉ có người chết mới giữ được bí mật mãi mãi. Lâu chủ, đắc tội rồi. Ta khó khăn lắm mới thành tiểu thư thế gia, khó khăn lắm mới thành nữ nhân duy nhất của Hầu gia, ta không thể để phú quý hôm nay có một tia nguy cơ.”
Lưỡi dao lóe hàn quang, “phập” một tiếng, cắm vào ngực ta.
Đột nhiên một cơn gió mạnh vụt tới.
Ta vội cất tiếng ngăn:
“Đừng lấy mạng nàng.”
Lưỡi đao xoay lại, cán đao nện xuống sau đầu giả Diệp tiểu thư, khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Ta thở phào, không còn cố nhịn đau, vừa kêu rên vừa gọi:
“A Viên, mau, chặt xiềng cho ta, bôi thuốc giảm đau lên vết thương.”
10
A Viên lặng lẽ xử lý thương thế cho ta, lại nhét một viên giải độc bổ khí hoàn vào miệng ta.
Thấy sắc mặt ta dần hồi lại, nàng mới hỏi:
“Vì sao?”
Là đang trách ta vì sao bỏ thoát người bảo vệ ngầm, một mình ra ngoài.
Ta bĩu môi:
“Chỉ muốn tiêu dao vài ngày không vướng bận, ai ngờ Vĩnh An hầu quả thực có chút bản lĩnh, lần ra được ta.
Một kẻ độc, một kẻ ác, quả là trời sinh một đôi.”
Ta trói chặt kẻ giả Diệp nhị tiểu thư, quăng vào góc tường, rồi giả bộ xiềng lỏng tay chân mình, chờ Vĩnh An hầu tới.
Họ đã bày cho ta một màn “kỳ ngộ”, ta cũng nên hoàn trả cho họ một trận.
Đêm xuống, Vĩnh An hầu mặc hắc y vội vã tới.
Lần này hắn không đứng ngoài cửa thẩm vấn, vừa vào liền bóp chặt cổ ta.
“Tiện nhân, dám lừa ta, ngươi thật chán sống rồi.”
Xem ra việc không tìm được tung tích phu nhân đã khiến hắn phát cuồng, vành mắt đỏ ngầu.
Hắn rút bội đao bên hông, định chém xuống vai ta một khúc thịt.
Ta nhếch môi cười, chấn vỡ xích sắt, ngân châm trong tay bay thẳng vào ngực hắn.
Hắn không phòng bị ta có thể phản kháng, lập tức trúng dược mà mềm nhũn ngã xuống đất.
Ta hướng lên mái gọi một tiếng:
“A Viên, kéo ả kia lại đây. Ta thực hiếu kỳ, Vĩnh An hầu thương yêu mỹ nhân này đến vậy, nếu biết thân phận thật của nàng, sẽ là tâm tình thế nào?”
A Viên im lặng, vác kẻ giả Diệp nhị tiểu thư từ góc tường, ném xuống bên chân hắn.
Vĩnh An hầu trúng dược không thể động, chỉ trừng mắt với ta:
“Đừng động đến nàng! Là ta bắt ngươi, là ta muốn giết ngươi, có gì cứ nhằm vào ta.”
Ta lắc đầu, chỉ vào vết máu trước ngực mình:
“Vết thương này, chính quý thiếp của ngươi đâm đó. Nếu không phải người của ta kịp đến để mũi dao không đâm sâu, thì giờ e ta đã bị nàng giết người diệt khẩu.”
Vĩnh An hầu không tin:
“Ninh nhi vốn yếu đuối sợ hãi, nếu không phải ngươi trói nàng mang đến, cửa lao tối này nàng còn chẳng dám bước vào.”
Kẻ giả Diệp nhị tiểu thư lúc này chỉ biết khóc lóc cầu xin:
“Hầu gia cứu thiếp, thiếp còn đang mang cốt nhục của chúng ta…”
Ta nhìn mỹ nhân khóc như hoa lê đẫm mưa, thấy nét xót xa thoáng hiện trên mặt hắn, bèn vỗ tay khen:
“Thủ đoạn diễn kịch thật hay. Ngươi cũng nhờ thế mới khiến Vĩnh An hầu phụ bạc nguyên phối, vứt bỏ lời thề, cùng ngươi đêm đêm hoan lạc? Quả không hổ danh từng là ‘Hoa Mẫu Đơn’ tiếng tăm khắp bờ liễu bến hoa, trò mê hoặc nam nhân quả không tầm thường.”
Hoa Mẫu Đơn gào the thé:
“Ngươi câm miệng! Hầu gia… nữ nhân này muốn bịa đặt hại thiếp, một chữ cũng chớ tin!”
Sắc mặt Vĩnh An hầu âm trầm, bức bách nhìn ta:
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
11
Ta giẫm lên cổ Hoa Mẫu Đơn, buộc nàng cúi đầu về phía hắn.
Ta thắp đèn, cúi xuống tìm điểm đỏ nhạt dưới tai nàng, rồi chỉ cho hắn xem:
“Hầu gia hẳn điều tra rồi, Điểm Trang Lâu đổi mặt, duy nhất để lại dấu tích là vết cổ trùng ra vào dưới vành tai.
Ngươi nhìn xem, người trước mặt ngươi căn bản không phải Diệp nhị tiểu thư thật, chỉ là đội lốt gương mặt của nàng.”
Đồng tử Vĩnh An hầu co lại, nhìn chằm chằm Hoa Mẫu Đơn:
“Nàng nói thật không? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hoa Mẫu Đơn hoảng loạn, nhưng vẫn cứng miệng:
“Hầu gia, thiếp chính là Diệp Quy Ninh, là thê tử của chàng, là mẫu thân của con chàng. Chàng chớ nghe ngoại nhân ly gián.”
Ta khẽ tặc lưỡi, nói với nàng:
“Phu thê quý ở chỗ thành thật với nhau. Đã ngươi không nói, vậy ta nói thay.”
Ta quay sang Vĩnh An hầu, chậm rãi cất lời:
“Nàng đây, từng là đệ nhất hoa khôi trứ danh ở Giang Nam Hoa Nguyệt Lâu. Về sau tuổi tác lớn, liền làm lão bản tử trong lâu.
Đừng nhìn bề ngoài mười bảy xuân sắc, kỳ thực đã ba mươi hai… Hình như còn hơn tuổi ngươi một giáp đấy.”
Sắc mặt Vĩnh An hầu biến đổi mấy phen, tựa hồ không muốn tin mình lại cùng một kỹ nữ đã toan già làm chuyện phòng the, nên quả quyết phủ nhận:
“Không thể nào! Ninh nhi tính tình ngây thơ e ấp, tuyệt không giống phụ nhân ba mươi mấy.”
Ta cười khẩy, hỏi hắn:
“Là hay không, hầu gia thân là nam tử, thật sự không cảm nhận được sao?
Nàng nếu thật là thiếu nữ mười bảy tuổi thuần khiết, làm sao có thể câu dẫn ngươi thần hồn điên đảo, khiến ngươi nửa đêm rung giường?
Ngươi đừng tưởng đó là trời sinh mị cốt, ấy là bản lĩnh luyện ra dưới vô số nam nhân ở Hoa Nguyệt Lâu.”
Nghe nói Vĩnh An hầu vốn có tật thanh khiết.
Nghe xong lời ta, hắn tưởng tượng cảnh nữ nhân bên gối từng bị vô số hạng người thấp hèn hoan lạc, quả nhiên hiện sắc muốn nôn, mắt đỏ ngầu trừng Hoa Mẫu Đơn.
Hoa Mẫu Đơn vẫn lắc đầu phủ nhận:
“Nàng nói bậy, hầu gia, chàng đừng tin. Chàng xem thiếp đây, chính là nữ nhi họ Diệp không sai.