Chương 6 - Giấc Mơ Đổi Mặt
Cổ trùng tận tâm điều chỉnh cho da mới khít với xương thịt bên trong.
Đến lúc trăng treo tam canh, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào phủ, quẳng thi thể một nữ tử lên trước mặt ta.
Ta chỉ vào phu nhân đang ngủ say trên giường, nói với kẻ kia:
“Đem nàng cùng bọc đồ bên cạnh đi cả, giấu trong phòng ta ở Điểm Trang Lâu nghỉ ngơi hai ngày. Đợi tiểu cổ chui ra, ngươi đích thân đưa nàng tới nhà Triệu di ở Hoài thành.”
Người kia im lặng gật đầu, như gió cuốn lấy phu nhân mà đi.
Ta lấy dầu lửa giấu dưới gầm giường phu nhân, tưới khắp gian phòng, rồi ném ra một hỏa chiết tử.
Trong khoảnh khắc lửa nuốt trọn gian phòng, ta mượn thế tung người, đáp lên cây xa xa, ẩn mình vào bóng tối.
Bọn nha hoàn đã sớm bị đuổi về phòng hạ nhân.
Đến khi người trong hầu phủ phát hiện có cháy, phòng phu nhân đã sụp một nửa.
Ta thấy Vĩnh An hầu mặc trung y chạy tới, gần như mất khống chế mà gào tên phu nhân.
Ta thấy tờ tuyệt bút phu nhân để lại trong viện bị gió thổi đến chân hắn, bàn tay run rẩy nhặt lên:
【Hôm nay lấy mạng đoạn tuyệt, ơn sinh dưỡng từ đây chấm dứt, tình ái trong lòng từ đây dập tắt. Từ nay dù thượng cùng bích lạc, hạ đến hoàng tuyền, chỉ nguyện cùng chàng vĩnh biệt, không còn gặp lại.】
Ta thấy kẻ giả Diệp nhị tiểu thư ôm lấy Vĩnh An hầu định xông vào biển lửa, lại bị hắn đẩy ngã xuống đất.
Lửa dập xong, người ta khiêng từ trong ra một thi thể cháy đen.
Vĩnh An hầu phát ra tiếng gào thê lương, quỳ rạp xuống đất mà khóc đến gần như cuồng loạn:
“Tiểu Thi, là ta sai rồi, ta không cưới bình thê nữa. Nàng trở về được không? Ta chỉ cần nàng, về sau chỉ cần mình nàng…”
Nhân tính vốn ti tiện, mất rồi mới biết quý.
Ta khẽ bật cười, không muốn xem thêm màn kịch này nữa.
Che mặt, ẩn vào bóng đêm rời đi.
Ta không ngờ nửa năm sau lại gặp lại Vĩnh An hầu.
Ta chỉ là ở ngoài nhận một bó hoa từ tay tiểu khất cái bán dạo.
Chưa kịp phản ứng, hương lạ đã xộc vào mũi, mê hương nhập phế, mắt tối sầm, ngã xuống đất.
Tỉnh lại, đã ở một gian phòng tối như lao thất.
Vĩnh An hầu ngồi bên kia cánh cửa.
Ta thử lay động, phát hiện tay chân đều bị xích sắt khoá vào tường, không khỏi ngạc nhiên:
“Đây là đâu? Các ngươi bắt ta làm gì?”
Quả thật ta bất ngờ vì hắn tra được đến ta, thì ra kẻ này không phải hạng háo sắc vô dụng như ta tưởng.
Ánh mắt âm trầm của hắn dừng trên người ta, sát ý lộ rõ:
“Điểm Trang lâu chủ Bạch Phi Yên? Trả vợ lại cho ta, hôm nay ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Ta không chút hoảng loạn, cười nhạt:
“Thê tử của hầu gia chẳng đang ở trong phủ sao?
Ngày ngươi thành thân ta còn đến xem lễ.
Chỉ mới một tháng trước, tiểu thê của ngươi trông đã như mang thai bốn tháng rồi.”
Ngày phu nhân giả chết thoát thân, bộ dạng hắn đau đớn xé ruột xé gan còn rõ mồn một trong trí nhớ ta.
Ta vốn tưởng hắn ít nhất sẽ vì nàng giữ đạo một năm nửa năm.
Không ngờ chưa đầy hai tháng, hắn và kẻ giả nhị tiểu thư đã có con.
Loại nam nhân bẩn thỉu không chịu nổi cô tịch này, cũng dám mặt dày dây dưa phu nhân.
Vĩnh An hầu phản bác:
“Ta đã biết Tiểu Thi không muốn ta nạp bình thê, nên Ninh nhi vào phủ chỉ là quý thiếp.
Chỉ cần nàng chịu trở về, chuyện nàng cùng ngươi lừa ta, ta có thể bỏ qua.
Nàng vẫn là thê tử duy nhất của ta – Sở Hoài Tu.”
Ta liếc hắn, trong mắt mang vài phần chán ghét:
“Ngươi – kẻ không giữ nổi thân, làm thê tử của ngươi chẳng lẽ là ân huệ hay vinh dự gì sao?”
Vĩnh An hầu nghiến răng đáp:
“Bạch Phi Yên, ta không ở đây để cùng ngươi đôi co.
Hôm nay nếu ngươi không nói chỗ ở của Tiểu Thi, ta sẽ cho ngươi nếm đủ trăm loại hình phạt chỉ có tại Chiêu ngục của Đại Lý Tự.”
Nói xong, Vĩnh An hầu nhấc một chiếc nỏ nhỏ, khẽ bóp cò, hai mũi tên tựa lưu tinh cắm thẳng vào vai ta.
Cơn đau xé thịt theo đó truyền đến, mũi tên còn tẩm độc, khiến vết thương như có vô số sâu nhỏ cắn rỉa.
“Hôm nay chỉ cho ngươi một bài học nhỏ. Nếu vẫn không nói, kế tiếp rơi xuống thân ngươi sẽ không chỉ là hai mũi tên này.”
Ta nhìn gương mặt âm trầm của Vĩnh An hầu, trong lòng cũng sát ý sôi trào.
Từ lúc lâu phát hiện ta gặp nạn, đến khi tìm được nơi ta bị giam, ước chừng cần hai ngày.
Phải nghĩ cách kéo dài thời gian trước tên điên này.
9
Ta giả bộ đau đớn, hít mạnh một hơi, nói với hắn:
“Hầu gia đã tìm được ta, hẳn là đã điều tra Điểm Trang Lâu. Lâu có quy củ, chỉ nhận đơn, không hỏi chuyện khách.
Về tung tích lệnh phu nhân, ta chỉ biết nàng đi về hướng tây nam, từng nói muốn ngắm núi non hiểm trở nơi ấy.”
Đây là chuyện phu nhân từng vô ý nói với ta.
Vĩnh An hầu thuở thiếu niên từng du học ở Thục hai năm, lại từng hẹn cùng phu nhân có dịp sẽ đồng du ngoạn Thục địa.
Nghe ta nói xong, hắn rõ ràng cũng nhớ tới lời hẹn chưa thực hiện kia.
Hắn trầm mặc chốc lát, rồi gọi thuộc hạ phái người tới Thục tìm kiếm.
Hắn lạnh lùng uy hiếp:
“Lâu chủ hẳn biết ta với ngươi không có chút kiên nhẫn nào. Nếu Thục địa không có tung tích thê tử ta, ta sẽ tự tay róc thịt ngươi từng nhát một.”
Vĩnh An hầu hất tay áo bỏ đi, ngọn nến trong lao tối cũng theo đó vụt tắt.
Ta bị giam trong bóng tối vô tận hai ngày, chẳng hạt cơm ngụm nước, đến mức toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng.
Khi nghe tiếng khoá mở, ta mơ hồ tưởng là người trong lâu tới cứu.
Nhưng nghe bước chân loạng choạng nhẹ phù, ta mới nhận ra không phải người cứu.
Một làn hương thoảng qua “tách” một tiếng, hỏa chiết tử sáng lên trước mặt.
Ánh lửa soi rõ khuôn mặt thanh lệ động lòng người của kẻ giả Diệp nhị tiểu thư.
Trên mặt ta lúc này không có dịch dung, nàng lập tức nhận ra ta.
Ánh mắt dò xét của nàng dừng trên mặt ta, thoáng mang kinh hoảng và hoảng hốt.